Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 351



Kiều Hoa quay đầu nhìn con trai, vẫy vẫy tay, “Minh Minh, con lấy đồ ăn vặt ra mời mọi người đi.”

“Dạ mẹ ~” Cậu nhóc buông bóng cao su ra, chạy vào phòng ngủ.

Kéo tủ ra, đem hộp từ trong tủ xuống, bên trong đựng toàn đồ ăn, lấy xong hộp đồ ăn Kiều Minh mệt đến mức thở hổn hể.

Du Phồn nhanh chóng đứng dậy giúp cậu nhóc, cô ấy mở ra xem, liền trợn tròn mắt.

“Tất cả đồ ăn bên trong đều là đồ ăn vặt của con trai cô sao? Này cũng quá xa xỉ rồi!” Đếm thử một chút, trong hộp có bánh quy, kẹo, điểm tâm, hoa quả khô….Loại đồ ăn vặt nào có thể để lâu được đều có trong hộp!”

Người so với người đúng là tức chết, khi cô ấy con nhỏ cô ấy nào được loại đãi ngộ như vậy!

Kiều Minh mới có năm tuổi thôi đó, mỗi ngày trôi qua so với cô ấy còn xa xỉ hơn! Ai…Đúng là chênh lệch mà!

“Là ba ba với mẹ cùng mua cho em.” Kiều Minh mềm mại nói.

Du Phồn cắn răng, nhéo nhéo khuôn mặt nộn nộn của Kiều Minh.

“Chị thật hâm mộ em mà!”

Kiều Minh không hiểu vì sao Du Phồn lại nói như thế, cậu nhóc đẩy tay cô ấy ra đi lấy thêm một túi mứt sấu, làm xong hết, Kiều Minh trèo lên băng ghế bỏ đồ ăn giữa bàn, “Mời mọi người ăn ạ.”

Kiều Hoa cười, đem con trai đặt xuống ghế, xoa xoa bả vai của cậu nhóc, “Minh Minh rất tự giác, cho dù có mua nhiều đồ ăn vặt về nhưng thằng bé không ăn nhiều, thằng bé tuyệt đối không ăn nhiều hơn một miếng.”

‘Vì sao vậy? Mua về không cho thằng bé ăn, hai người đúng là độc ác a.” Lý Hồng Quân nghe không hiểu ý Kiều Hoa, đem mứt sấu bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, thích hợp để khai vị,

Từ Sơn Tùng giải thích, “Ý Kiều Hoa là Kiều Minh có thể tự không chế bản thân, mỗi ngày quy định chỉ được ăn ba miếng, cho nên thằng bé chỉ ăn đúng ba miếng sẽ không trộm lấy thêm.”

Đồ ăn vặt đối với sự phát triển của trẻ con không tốt, cho nên Kiều Hoa hạn chế con trai ăn nhiều.

Trước đó cô còn muốn tìm một cái khóa khóa tủ lại, kết quả là Kiều Minh là đứa bé có tính tự giác, cậu nhóc tự khống chế được bản thân mình, cho nên không cần dùng tới khóa nữa.

“Thì ra là thế.” Mọi người nhìn Kiều Minh, trong mắt có tia bội phục.

Tuổi còn nhỏ mà đã nghe lời hiểu chuyện như thế, trách không được hai vợ chồng Kiều Hoa thương yêu đến vậy.

Cười đùa trong chốc lát,, Du Phồn mới chú ý tới Trâu Hoa Anh, cô ta từ đầu tới cuối không nói lời nào, cảm giác tồn tại rất thấp. Tha thứ cho tính cách tùy ý của Du Phồn, thật sự cô ấy không chú ý tới Trâu Hoa Anh.

“Vị này chính là.”

“Cô ấy kêu là Trâu Hoa Anh, là bạn gái của Hồng Quân.” Kiều Hoa giải thích.

Du Phồn kinh ngạc trợn mắt, không thể tin được chỉ vào người Lý Hồng Quân, “Anh có bạn gái?”

“ Ân hừ.” Lý Hồng Quân nhướng mày, một tay ôm lấy bả vai Trâu Hoa Anh, “Cô cũng có thể có bạn trai, vì sao người soái ca như tôi lại không thể có bạn gái?”

Trâu Hoa Anh thẹn thùng chui vào lòng n.g.ự.c Lý Hồng Quân.

Du Phồn cười ra tiếng, “Có thể có thể có thể a, chính là có chút ngoài ý muốn. Trước đó tôi chưa từng nghe anh nói qua.”

“Chỉ là chuyện yêu đương thôi, nói làm gì.” Lý Hồng Quân bỏ tay vào túi, bĩu môi, khinh thường.

Du Phồn cười cười, nhìn anh ta, “Đây không giống phong cách của anh lắm.”

“Hừ ~ Lười nói với cô.” Lý Hồng Quân trợn trắng mắt.

Hai nữ nhân hàn huyên vài câu, Kiều Hoa liền tống cổ hai nam nhân đi vào bếp nấu cơm.

Lý Hồng Quân kêu r3n một chút nhưng rốt cuộc vẫn đi, hơn nữa anh ta còn chủ động yêu cầu mình là bếp chính, nói rằng phải cho mọi người thấy tài nghệ của mình, Từ Sơn Tùng liền phụ trách làm trợ thủ.

Bên này ba nữ nhân và một cậu nhóc ngồi ngoài bàn, đề tài liền dời đến người của Trâu Hoa Anh.

“Cô sao lại quen với Lý Hồng Quân vậy?” Du Phồn cắn hạt dưa hỏi.

Trong âm thanh răng rắc, Trâu Hoa Anh ngượng ngùng cười nói, “Là quen qua bà mối.”

“Bà mối?” Du Phồn ngạc nhiên, “Nga, tôi hiểu rồi, thì ra là hai người kết hôn qua xem mắt, đúng không?”

Quen biết nhau dựa vào bà mối, vậy là mục đích không dừng lại ở việc yêu đương đơn thuần. .



Trâu Hoa Anh cười ngọt ngào, không phủ nhận, “ Ân…Cứ xem là như vậy đi.”

Du Phồn gật đầu, phun vỏ hạt dưa, “Khá tốt, một hai năm nữa kết hôn, sau đó sinh con. Lý Hồng Quân sẽ kiếm tiền, về sau môi ngày nhà hai người có thể trôi qua hạnh phúc như nhà Kiều Hoa.”

Dứt lời, Trâu Hoa Anh mặt đỏ ửng, cô ta xấu hổ không dám nói lời nào, thanh âm càng ngày càng nhỏ, hỏi một hồi, Trâu Hoa Anh xấu hổ đến mức không dám nói lời nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.