Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 353



Trêu ghẹo Kiều Minh trong chốc lát, đề tài liền hướng lên người Lý Hồng Quân cùng bạn gái của anh ta, nhưng mà bạn gái anh ta thật sự quá hướng nội, mới nói mấy câu liền thẹn thùng, đầu chôn sâu hơn đà điểu.

Du Phồn thở dài, tự chuyển đề tài lên người mình.

Cô ấy cũng không quên mục đích khi tới nhà Kiều Hoa, đây cũng không phải đơn thuần là gọi qua ăn cơm.

“Đúng rồi Kiều Hoa, nãy Lý Hồng Quân nói cô muốn hợp tác với tôi, là chuyện gì vậy?”

‘Nga, là như thế này.” Kiều Hoa nuốt miếng thịt xào chua ngọt trong miệng xuống, cười nói: “Không phải mấy hôm trước cô nói dạo này tiệm cô buôn bán không tốt sao, chúng tôi nghĩ ra một biện pháp.”

Du Phồn ngạc nhiên, buông đũa xuống, nuốt nước miếng, “Cô nghĩ biện pháp giúp tôi thiệt sao?! Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai nha, tôi không nghĩ cô sẽ để bụng chuyện này.”

Kiều Hoa cười cười chỉ nam nhân nhà mình, “Biện pháp là của Từ Sơn Tùng, tôi cảm thấy có thể áp dụng được.”

“Là gì nha? Mau nói nghe một chút.” Du Phồn quay sang nhìn Từ Sơn Tùng, vội vàng thúc giục.

“Là như thế này.” Kiều Hoa đứng dậy, đến bên máy may lấy ra bản thiết kế hai ba hôm trước, “Tôi tính toán làm bộ sưu tập mới cho mùa thu, tôi đã làm xong mẫu rồi. Đừng nhìn nhiệt độ dạo này đang thấp mà sợ mặc váy bị lạnh. Hơn nữa phần eo của cái váy này được xử lý đặc thù, có thể phối với lụa làm thắt lưng. Tôi định làm thành ba màu, một màu tông lạnh, một màu tông ấm, và một màu tông trung tính, cho khách hàng có thể lựa chọn theo sở thích.”

Dùng lụa để thêu hoa trên gấm, không dùng lụa vẫn được nhưng có lụa thì chiếc váy lập tức trở nên cao cấp.

Nếu không phải như vậy, sao người nước ngoài lại thích mua tơ lụa như thế? Đây tuyệt đối là tinh phẩm!

Cảm giác cao cấp có thể đẩy một chiếc váy từ 20 đồng lên thẳng 30 đến 40 đồng, thậm chí 50 đồng cũng không quá mắc!

Đương nhiên, dựa theo mức sống ở Lê An thì muốn kiếm được nhiều tiền nhất chính là khoản 35 đồng, nếu bán mắc hơn sẽ rất khó có người mua.

Du Phồn hưng phấn siết chặt bản vẽ, càng nhìn càng thích, đến mức mà cô ấy không nỡ buông tay, “Ý của cô là, hai chúng ta sẽ hợp tác?!”

Trời ơi, sao lại có một biện pháp tốt như thế! Có thể hợp tác với cửa hàng nhà Từ Sơn Tùng, không phải là cô ấy có một món hời rồi sao?

“Nếu bán được, có thể giúp nhà cô có thêm ít khách hàng.” Nói xong, nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, nếu tài chính của cô đủ mạnh thì có thể tìm xưởng làm hộp quà cho khách. Hộp hình vuông hay hình chữ nhật gì cũng được, lớn tầm này, sau đó in họa tiết trang trí lên, vừa có tác dụng tuyên truyền vừa định hướng cửa hàng theo con đường cao cấp, giá cả cũng có thể tăng lên một ít.”

Kiều Hoa đã sớm chuẩn bị xong bản vẽ đưa qua, “Năm trước lúc nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi đã vẽ vài mẫu. Nếu cô không chê có thể lấy nó làm họa tiết cho hộp quà.”

Mọi người đều tới gần xem họa tiết Kiều Hoa vẽ, Từ Sơn Tùng cũng ghé mắt nhìn sang. Năm trước anh đã thấy họa tiết này rồi, lúc đó Kiều Minh cực kỳ thích, cậu nhóc còn muốn lấy treo trên tường, nhưng Kiều Hoa nói màu nước dễ phai cho nên đã cất trong hòm kín.

“Cô làm thêm hộp quà này chính là tăng thêm giá trị cho sản phẩm, cô bán lụa tốt thêm phần bao bì tốt thì hàng càng thêm chất lượng. Cũng giống như tôi, hai người đều khen tôi xinh nhưng lúc tôi trang điểm lên hai người đều cảm thấy tôi xinh hơn đúng không?”

Mọi người đều nhất trí gật đầu, ngay cả Trâu Hoa Anh cũng gật nhẹ.

Không biết Kiều Minh từ khi nào đã nghe bọn họ nói chuyện, cậu nhóc cất tiếng, “Mẹ đẹp nhất, trang điểm cũng đẹp không trang điểm cũng đẹp. Nói chung là mẹ luôn đẹp.”

Cười một chút, Kiều Hoa tiếp tục nói, “Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, nhà chúng tôi bán quần áo đẹp nhưng vẫn chú trọng đến marketing, có như vậy mới đạt được hiệu quả. Nếu cô thật sự muốn kiếm tiền lớn thì có thể học theo chúng tôi, chi mạnh tay hơn đừng có nằm yên chờ khác tới.”

Du Phồn xấu hổ cười cười, “Váy này thật đẹp….Tôi còn chưa thấy ai mặc váy vào mùa thu đâu, nhất định là sẽ bán chạy!”

Kỳ thật nghe Kiều Hoa nói, cô ấy cảm thấy rất thổ thẹn, trước đây Du Phồn chính xác là chờ khách tự tìm tới, cô ấy cảm thấy một ngày kiếm 4,5 đồng là nhiều hơn so với đi làm ở xưởng rồi. Du Phồn cảm thấy mình không cần phải quá nỗ lực, mở sạp ra rồi còn sợ khách không tìm tới sao?

Không để bụng đói là được, nhưng giờ nhìn sang nhà Từ Sơn Tùng, nhà người ta mới bán bao lâu mà cái gì cũng có, tivi, radio, nhà,...Không hâm mộ mới là nói dối.

Du Phồn: “Bất quá cô muốn cho tôi họa tiết này sao? Cái này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là cô vẽ…”

Kiều Hoa: “Có gì mà không tốt, không phải nói chúng ta hợp tác sao? Tôi cũng có yêu cầu.”

Du Phồn lập tức ngồi thẳng dậy, “Yêu cầu gì? Cô cứ việc nói đi Kiều Hoa, tôi nhất định sẽ làm được!”

Kiều Hoa hỏi: “Trong tiệm cô còn bao nhiêu vải, tôi định làm 50 váy trước. Gần đây tôi với Sơn Tùng có chút việc, nếu lụa bên nhà cô rẻ….”

Tơ lụa không dễ nhập, đây là loại hàng hiếm, ở Lê An chỉ có doanh nghiệp quốc doanh mới cung cấp lụa, hai người không biết phải lấy lụa ở đâu. Nếu Du Phồn có bán, có thể khẳng định rằng cô ấy có quan hệ, vậy cô ấy chính là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên vợ chồng Từ Sơn Tùng cũng không phải hoàn toàn là giúp mà đôi bên hợp tác cùng có lợi.

“Thì ra là cái này, không thành vấn đề, tôi trực tiếp lấy giá sỉ cho cửa hàng của các người!” Du Phồn vung tay nói.

Lý Hồng Quân, Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng đều bật cười, “Kia, không cần, cô chỉ cần bán thấp hơn một chút so với giá thị trường là được rồi. Mọi người cùng nhau kiếm tiền, bằng không sau này chúng tôi không dám hợp tác với cô đâu.”

Du Phồn cũng cười, “Được, tôi bán rẻ hơn 50% so với giá thị trường! Tôi kiếm một nửa là đủ!”

“Được, cứ như vậy đi.” Kiều Hoa bưng ly lên, “Cụng ly!”

‘Cụng ly! Chúc cho hợp tác của chúng ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.