Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 358



Hôm nay, Từ Sơn Tùng kết thúc công việc sớm, ba giờ đã mang theo Kiều Hoa về. Hai người không về nhà cũng không đi nhà trẻ đón Kiều Minh, ngược lại anh chở cô qua nhà Lệ Ngọc.

“Sơn Tùng? Tên tiểu tử nhà cậu lâu rồi không gặp đó.” Nhìn thấy bạn tốt của mình, Lệ Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, vội nghiêng người cho hai người vào, “Mau, vào ngồi, gần đây thế nào rồi?”

Không giống với gia đình bình thường, nhà Lệ Ngọc xây nhà tầng, vừa rộng lại vừa lớn, thật sự rất xa xỉ.

Đây là lần đầu tiên Kiều Hoa tới nhà của Lệ Ngọc, cô không nhịn được mà nhìn căn nhà thêm vài lần.

Về sau một nhà ba người bọn họ cũng có thể ở trong căn nhà lớn như vậy, ngẫm lại thật sự kích động.

Thấy ánh mắt của vợ mình, Từ Sơn Tùng cười trả lời, “Khá tốt, việc buôn bán cũng không tồi. Gần đây có mua được nhà, đến lúc tân gia mời hai vợ chồng đến ăn cơm.

Nếu là bạn tốt thật sự sẽ không bao giờ cảm thấy thành công của bạn mình là khoe khoang, sẽ chỉ cảm thấy cao hứng giùm bạn mình.

“Được lắm, tiểu tử nhà cậu rất có bản lĩnh, mua chỗ nào vậy?” Vỗ vỗ bả vai Từ Sơn Tùng, Lệ Ngọc vội hỏi.

Mt ở trong bếp cũng tò mò nhìn ra ngoài một chút, dựng lỗ tai lên nghe bọn họ nói chuyện.

Từ Sơn Tùng trả lời, “Khu Nam Hồ.”

Lệ Ngọc trừng mắt trừng trừng, “Tốt tốt tốt, địa phương kia rất tốt a, chính là có chút mắc. Cậu đã mua được rồi sao?”

Từ Sơn Tùng cười, nói ngắn gọn, “Còn đỡ, vì vợ với con trai cắn răng tích cóp thêm một chút.:

“Tên tiểu tử nhà cậu đúng là rất giỏi a!” Lệ Ngọc nhịn không được mà vỗ bả vai Từ Sơn Tùng lần nữa tán thường.

“Đúng rồi, Sơn Tùng gần đây cậu có liên hệ với Hầu Tài Quân không? Lần trước tôi gặp cậu ta, cậu ta nói đang làm ở Hưng Sơn.”

“Làm ở Hưng Sơn?” Kia không phải là một tỉnh thành cách Lê An tầm 40 km sao? Mặc dù không tính là quá xa nhưng sau này muốn gặp cũng không có dễ.

Lệ Ngọc: “Đúng vậy, nghe bảo quen biết vài người anh em bên kia, cho nên qua đó lăn lộn một trận.”

Từ Sơn Tùng nghĩ nghĩ, cười bất đắc dĩ, “Hầu Tài Quân chính là như vậy, cậu ta không chịu ngồi yên đâu. Anh có chuyện gì tìm cậu ta sao?”

Bằng không thì sao lại nhắc tới?

Lệ Ngọc lắc đầu, “Không có, chính là tùy tiện hỏi thăm thôi. Cậu cũng biết đó, cậu ta cứ thần thần bí bí, nên tò mò một chút.” Hàn huyên vài câu, Lệ Ngọc mới phản ứng lại, mới chỉ mời vào sân còn chưa mời người ta vào nhà đâu.

Lệ Ngọc nhanh chóng nói, “Đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau vào nhà có gì rồi tâm sự.”

Từ Sơn Tùng nhanh chóng xua tay, khách khí cười, “Không cần đâu, Lê đại ca, em tìm anh có chút việc.”

“Cậu có việc gì không làm được, nói xem nào?” Bạn tốt có việc muốn nhờ, Lệ Ngọc một chút cũng không ngạc nhiên.

Trên thực tế, hai người làm bạn, chính là tôi giúp cậu, cậu giúp tôi, mà trở nên thân thiết hơn.

Mở túi ra, Từ Sơn Tùng đem một cọc tiền đô đưa cho Lệ Ngọc.

“Anh xem, có thể giúp em tới cửa hàng bạn anh mua nồi cơm điện không?” Thời buổi này, mấy sản phẩm nồi cơm điện này nọ trong nước còn chưa sản xuất. Hơn nữa mấy vật phẩm này đều là vật phẩm xa xỉ, dân chúng tầm thường không có cách nào mua được.

Vừa hay hôm nay mới kiếm được mấy trăm đô, Từ Sơn Tùng dứt khoát qua nhờ Lệ Ngọc tìm người bạn nước ngoài của anh ta mua đồ nhập khẩu.

Nhận lấy xấp tiền đô, trong mắt Lệ Ngọc không khỏi kinh ngạc, “Cậu kiếm đâu nhiều tiền đô như vậy?”

“Hôm nay bán quần áo, gặp được khách nước ngoài, dùng nhân dân đổi ngoại tệ.” Từ Sơn Tùng nói.

Lệ Ngọc nhướng mày, “Có thể a. Phỏng trừng mua nồi cơm điện xong vẫn dư đó, còn muốn mua gì thêm không?”

“Tạm thời không có, anh xem mua đi.” Nói xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Hoa, ôm lấy bả vai cô cười nói, “Mua để cho vợ em có thể sử dụng được.”

“Được, để anh đồ gì mà vợ cậu dùng được.” Lệ Ngọc cười ha hả, ánh mắt chế nhạo, “Hôm nay có chút trễ, để ngày mai anh đi hỏi giúp cậu.”

“Vậy cảm ơn anh trước.” Cười cười, xoay người ôm Kiều Hoa rời đi.

Lệ Ngọc đem người gọi lại, “Khó có dịp gặp nhau, nếu không ở lại ăn bữa cơm đi, Miêu Tuệ đang nấu trong bếp, xong giờ đó.”

Từ Sơn Tùng lắc đầu, cự tuyệt, “Hôm nay không được đâu, em còn đi đón con trai tan học nữa, hôm nào có dịp thì ở lại ăn bữa cơm.”

Lệ Ngọc cũng không cưỡng cầu, cười nói: “Kia, được, trên đường cẩn thận đó!”

Thập niên 70 - 80, mua đồ ở cửa hàng nước ngoài cần có tiền đô, hơn nữa nếu không có bạn là Hoa Kiều hoặc là người ngoài quốc thì không thể vào được.

Bên trong cửa hàng đó toàn bán đồ nhập khẩu, cái gì cũng có: nồi cơm điện, điều hòa, tủ lạnh,...Cái gì cần cũng có, người thường đừng nói là thấy cho dù nghe cũng chưa chắc từng được nghe qua.

Nếu không phải nhờ phúc của Lệ Ngọc thì Từ Sơn Tùng nào có cơ hội biết được mấy đồ hiếm lạ như vậy. Anh ghi tạc mấy thứ này vào trong lòng, sau này có cơ hội liền mua về nhà dùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.