Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 359



Sau khi xong cuối, hai vợ chồng Kiều Hoa tới nhà trẻ đón con trai. Hôm nay hai bọn họ tới sớm, không thể nghi ngờ, Kiều Minh là bạn nhỏ ra về đầu tiên.

Mỗi buổi chiều, tầm bốn giờ, Kiều Minh đã đứng ngồi không yên, cậu nhóc như ngồi trên đống lửa, trong lòng tràn ngập mong chờ nhìn về phía cửa lớn.

Cậu nhóc suy nghĩ, hôm nay không biết ba mẹ có đón nhóc đầu tiên không? Nhóc sẽ là người thứ mấy được đón về?

Kiều Minh luôn cẩn thận nhìn chằm chằm ra cửa, không bỏ sót qua ai!

Sau đó, giây tiếp theo, qua cửa sổ trong suốt, Kiều Minh thấy khuôn mặt của Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng.

Nha!

Là ba ba với mẹ!

Hôm nay ba mẹ là người đến sớm nhất, nhóc là bạn nhỏ được ra về đầu tiên!

Chính vì thế mà hôm nay, trên đường đi học về, Kiều Minh không ngừng hưng phấn, cậu nhóc cứ luyên thuyên mãi.

“Ba mẹ là nhất!”

“Hôm nay Minh Minh vui lắm nha!”

“Mẹ ơi con yêu mẹ, Minh Minh cũng yêu ba. Con yêu hai người luôn!”

Từ miệng nhỏ không ngừng nói những lời yêu thương, trong lời nói không chỉ có chân thành mà còn có tình cảm da diết của cậu nhóc.

Sau khi về nhà, đem bánh bao mua hồi trưa hâm nóng lại cho Kiều Minh ăn, cậu nhóc ăn ngon đến mức nhảy dựng lên.

“Được rồi, mau ngồi xuống ngoan ngoãn ăn nào. Con làm như mấy trăm năm rồi mới được ăn bánh bao vậy!”

Cậu nhóc Kiều Minh vừa nhai vừa nói, cực kỳ cực kỳ đáng yêu, “Không phải nha. Bánh bao này với bánh bao bình thường chúng ta ăn không giống nhau. Đâu là bánh mẹ với ba ba giữ từ trưa cho con, đây là bánh bao tìm cảm nha!”

Phụt ~ Đứa nhỏ này, còn có thể nghĩ độc đáo như vậy sao!

Cúi người, trìu mến hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai.

Kiều Minh vừa ăn vừa rung đùi kể cho Kiều Hoa nghe những chuyện thú vị ở nhà trẻ.

Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi đón Kiều Minh về nhà, Từ Sơn Tùng vội vàng đạp xe đạp rời đi.

Kiều Minh có chút không hiểu, “Mẹ ơi, hôm nay ba ba phải tăng ca sao?”

Kiều Hoa cười nói: “Không phải, ba ba ra ngoài lấy đồ, là đồ rất tuyệt nha.”

“Thứ gì vậy ạ? Đồ chơi sao?”

“Không phải, về rồi con sẽ biết.”

Quả nhiên, Lệ Ngọc mua được nồi cơm điện, mặt khác, Lệ Ngọc dựa theo những gì Từ Sơn Tùng phân phó, mua thêm máy sấy cho Kiều Hoa. Ngoài hai thứ đó ra còn có thêm một con vịt quay. Sau khi nhận lấy, Từ Sơn Tùng kinh ngạc không thôi: “Vịt quay? Ở cửa hàng Hoa Kiều cũng bán món này sao?”

Chẳng lẽ vịt quay ở cửa hàng Hoa Kiều ngon hơn vịt quay ở ngoài sao?

Lệ Ngọc nhịn không được cười ra tiếng, “Cái gì mà mua ở cửa hàng Hoa Kiều, này là anh đi qua cửa hàng vịt quay thấy thì mua cho con trai cậu!”

Từ Sơn Tùng cũng không nhịn được mà bật cười, “Vậy thì thay con trai em cảm ơn anh!”

“Được rồi, mau về đi.”

Từ Sơn Tùng vui vẻ mang nồi cơm điện, máy sấy về nhà.

Trên đường anh cứ cảm thấy lâng lâng.

Cuộc sống này của anh, từng ngày từng ngày càng được cải thiện hơn, phong phú hơn, hạnh phúc hơn.

Kế tiếp lại kiếm thêm ít tiền, mua tủ lạnh đi. Năm trước anh từng ăn ở nhà ba vợ Lệ Ngọc món dưa hấu ướp lạnh, hương vị đó thấm tận ruột gan đến giờ anh vẫn chưa quên.

Lại có tiền thì mua điều hòa, nghe nói có cái đó thì ở trong nhà mùa hè cũng lạnh như mùa đông.

Bất quá, nghe nói thứ này rất mắc….

Kệ, tính sau, trước kiếm tiền đã, mua được gì thì cứ mua, mua không nổi thì để dành mua tiếp.

Tích tiểu thành đại, đây mới là niềm vui khi tích cóp.

Càng nghĩ càng thấy mỹ mãn, không phát hiện được người ở khúc cua, Từ Sơn Tùng vội vàng phanh gấp.

“Cẩn thận ~”

Nồi cơm điện và máy sấy được buộc chặt nên không rớt, nhưng con vịt quay thì lại không may mắn như vậy.

Người kia nhanh chóng nhặt vịt lên, đó là đôi bàn tay vàng lại thô ráp.

Nhặt lên, đưa cho anh.

“Cảm ơn” Từ Sơn Tùng nhận lấy nhanh chóng phủi bụi, cũng may là có lớp giấy dầu bằng không đã bị bẩn.

“Từ Sơn Tùng?”

Thanh âm quen thuộc lại xa lạ, Từ Sơn Tùng sửng sốt giương mắt.

Trước mặt anh là khuôn mặt vàng khô ráp của người phụ nữ trung niên, trên vai còn có một túi lớn, cánh tay nhỏ phải dùng hết sức mới cầm được.

Lại nhìn qua bên cạnh, có một củ cải nhỏ bận quần áo ngắn, trong n.g.ự.c cũng có một em bé.

Nhìn thấy người, Từ Sơn Tùng hoàn toàn cứng đờ thân thể, nhíu mày, không dám xác nhận.

“Tú Tú?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.