Diện mạo của Từ Sơn Tùng thay đổi quá nhiều cho nên Lý Tú Tú không dám xác nhận. Mà bộ dạng chật vật của Lý Tú Tú cũng làm cho Từ Sơn Tùng không chắc chắn.
“Về khi nào vậy?” Đem vịt quay bỏ vào rổ, Từ Sơn Tùng nghiệm mặt, trầm giọng hỏi.
Hai củ cải nhỏ thấy người lạ sợ hãi mà rút sau lưng mẹ, đôi mắt của hai đứa nhỏ không khác Lý Tú Tú chút nào, đều là đôi mắt một mí thon dài ở đuôi mắt.
Mấy đứa nhỏ lần đầu tiên đến thành thị, sợ hãi người lạ. Nhìn thấy hai đứa nhỏ sau lưng Lý Tú Tú, Từ Sơn Tùng phảng phất thấy Kiều Minh ba năm trước.
Bất quá, cứ cho là khi đó Kiều Hoa cho dù có ăn nhờ ở đậu, trên người không có tiền, nhưng con trai vẫn được cô giữ vệ sinh sạch sẽ. Con hai người con của Lý Tú Tú thì dơ như “tượng đất”, đứng trong không gian sạch sẽ thế này không hợp nhau chút nào.
Còn người chồng của Lý Tú Tú thì lại bận một cái không chỗ nào lành lặn, chỗ nào cũng là chấp vá.
Lý Tú Tú vỗ vỗ ót, xấu hổ cười, “Mới tới hôm nay, vừa đến.”
Nói xong, hai vợ chồng của Lý Tú Tú đều nhìn chằm chằm con vịt quay trong rổ xe. Mặc dù cách một tầng giấy dầu nhưng bọn họ vẫn có thể ngửi được mùi thơm phức.
Lại nhìn thấy trong rổ đen còn có món đồ khác, Lý Tú Tú cũng không biết đó là đồ gì, cũng không biết sau xe Từ Sơn Tùng đang cột món gì, nhưng bản năng nói cho cô ta biết đó là món đồ không hề rẻ chút nào.
“Gần đâu có khỏe không? Đây là định từ nông thôn chuyển lên đây sống sao?”
Nhìn bao lớn bao nhỏ thế này hẳn không phải là đi “nghỉ dưỡng”
“Năm nay mùa màng thất thu, ba mẹ chồng nhiễm bệnh nên chết, vợ chồng tôi nuôi ba đứa…” Nói nhiều sai nhiều.
Vốn dĩ Lý Tú Tú định tố khổ một phen, nhưng nói đến một nửa bỗng sửa miệng, “Trở về thăm ba tôi.”
Nếu chỉ đơn thuần về nhà thăm ba cần gì phải nói về vấn đề không nuôi nổi con cái, lời này ý tứ cũng rất rõ ràng.
“Gần đây ba tôi khỏe không?” Lý Tú Tú hỏi.
“Ba cô…” Từ Sơn Tùng bỗng cười một chút, nhưng nụ cười này không tới đáy mắt, chăm chú nhìn cô ta, “Đã qua đời từ năm năm trước.” Đồng tử mắt của Lý Tú Tú phóng đại, cô ta hoàn toàn không tin, thân thể run lên, thất thố quay lại nhìn chồng mình.
Chồng cô ta tiến lên, nhíu mày nhìn chọc chọc bả vai của cô ta, ý tứ là, sao mọi chuyện lại như thế này?
Nhưng Lý Tú Tú nhiều năm đã không liên lạc với ba mình, nên cô ta cũng mê mang không biết gì cả.
“Sao có thể, đang êm đẹp, sao lại như thế? Không có khả năng…Không phải tôi đã giao ba tôi cho anh sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra?” Thanh âm của cô ta bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt trừng lớn, ngữ khí oán trách Từ Sơn Tùng, giống như thật sự anh là người làm mọi chuyện trở nên thế này.
Vốn dĩ sắc mặt của Từ Sơn Tùng đã không dễ nhìn, bây giờ tức khắc liền trầm xuống, hai mắt sắc như d.a.o găm nhìn cô ta.
Thanh âm lạnh lùng, “Cô đi nhiều năm như vậy đã về thăm ba cô bao giờ? Nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng có thể phát sinh.”
“Mồ ba tôi hiện tại đang ở chỗ nào?” Buông tay hai đứa con gái ra, Lý Tú Tú nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng vội vàng hỏi. . truyen bac chien
“Ở núi Thanh Kha.” Chú Trần nói người nhà họ Lý trước đây đều an tán trên núi đó, cho nên thuận theo tự nhiên, Lý Thuận Lương cũng sẽ chôn cùng chỗ với người nhà mình.
Cảm xúc của Lý Tú Tú đang rất tệ, cô ta che mặt khống rống.
“Không, không có khả năng này. Sao có thể, thân thể ba tôi tốt như vậy, sao có chuyện ba tôi lại c.h.ế.t a! Là vì sao, vì sao ba tôi chết, ba tôi c.h.ế.t là do bệnh hay sao?”
Thật sự Từ Sơn Tùng rất muốn nói: đương nhiên ba cô c.h.ế.t là vì đứa con gái bất hiếu như cô ta làm cho tức chết. Nhưng lời đã đến miệng, anh lại cảm thấy Lý Tú Tú đã là người như vậy, nói cái gì đều là vô nghĩa.
Nếu cô ta thống khổ như vậy sao nhiều năm như thế không quay về? Không nói đến việc quay về phụng dưỡng hay gì, ít nhất cũng nên quay về nhìn một cái, đúng không? Hay là gửi một lá thư cũng được.
Cô ta cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc kệ người ba già của mình, cô ta xứng đáng làm con gái sao?
Mắt thấy trời không còn sớm nữa, còn phải đem nồi cơm điện về cho vợ nấu cơm. Từ Sơn Tùng không có tâm tình ở đây quan tâm đ ến đôi vợ chồng của Lý Tú Tú.
“Tôi bên này có việc bận, không nói nữa, có việc thì đến đại tạp viện tìm tôi, tôi đi trước.” Dứt lời liền đạp xe đi, cũng không cho Lý Tú Tú cơ hội nói thêm.
Vạt áo bay trong gió, không chút lưu tình.