“Tú Tú a, nhiều năm rồi mới thấy cháu, suýt thì không nhận ra cháu!”
Thu hồi ánh mắt, Lý Tú Tú đối mặt với ánh nhìn của Điền Kiên Trung.
Lý Tú Tú cười chua xót, “Thím Điền, thím vẫn giống như trước đây.”
Thím Điền không thay đổi nhưng Lý Tú Tú lại già hơn trước rất nhiều!
“Lý Tú Tú?” Nghe thấy động tĩnh Trần Giai Mỹ đi ra ngoài nhìn thử, thời điểm thấy Lý Tú Tú, Trần Giai Mỹ không thể tin được, kinh ngạc nói: “Thật đúng là cô a! Cô còn biết trở về a? Ba cô đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, chúng tôi còn tưởng cô c.h.ế.t chỗ nào, sao cô lại quay về?”
“Cái đứa nhỏ này, nói tầm bậy tầm bạ cái gì đó?” Thím Trần vội vã xông lên đánh cô ấy hai cái, nói xin lỗi với Lý Tú Tú, “Nó còn bé không biết nói chuyện, cháu đừng để ý.”
Lý Tú Tú cho dù để ý cũng không dám nói gì.
Cô ta chỉ có thể âm thầm đánh giá Trần Giai Mỹ…
Thời điểm cô ta đi, đứa nhỏ này còn chưa cao tới vai cô ta đâu, hiện tại không chỉ cao hơn một cái đầu mà người cũng nảy nở không ít, nhưng miệng thì vẫn nói mấy lời khó nghe như cũ.
Trần Giai Mỹ bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm, “Con cũng không nói sai.”
Điền Kiên Trung khó có dịp cùng một giuộc với Trần Giai Mỹ, “Đúng vậy, xương cốt ba cô cũng hóa thành tro rồi, hiện tại cô về còn có lợi ích gì?”
Liếc mắt nhìn căn nhà nhỏ ấm áp của Từ Sơn Tùng, Điền Kiên Trung hừ lạnh một tiếng, “Muốn lấy nhà thì có.”
Tuy rằng làm phụ nữ nông thôn được bảy tám năm, nhưng da mặt của Lý Tú Tú không chỉ không dày lên mà còn mỏng hơn so với trước đây.
Bị hai người trẻ tuổi trào phúng một hồi, mặt cô ta đỏ lên.
Lý Tú Tú liên tục xua tay, “Không phải, tôi không có ý đó….”
Lý Tú Tú vội vàng nhìn chồng mình giải thích, “Chúng tôi quay về là nhìn thử ba tôi, thăm hàng xóm, chúng tôi không có ý khác, chúng tôi ở chỗ khác.”
Ở chỗ khác? Ở chỗ khác sao không tới đó bỏ hành lý rồi tới chào hàng xóm, cần gì tay xách nách mang thế này? Thật đúng là….Cho rằng bọn họ đều là kẻ ngốc sao?
Mọi người im lặng trong chốc lát, tất cả đều dừng mắt trên người chồng của Lý Tú Tú.
Anh ta là người cao to, bộ dạng lam lũ, anh ta im lặng đứng đó ôm lấy con trai không nói một lời, ánh mắt thì lạnh thấu xuống giống như bọn họ thiếu mấy trăm đồng của anh ta không bằng.
Tuy rằng mọi người đều không thích bạch nhãn lang, nhưng mặt kệ như thế nào thì Lý Tú Tú cũng là huyết mạch duy nhất của Lý Thuận Lương lưu lại trên cõi đời này, cho nên bọn họ vẫn phải cho cô ta chút mặt mũi.
Vì thế mấy người hàng xóm đem một nhà năm người ngồi xuống gốc cây sơn trà nói chuyện phiếm, hỏi han xem cô ta ở dưới nông thôn sống như thế nào, lại kể chuyện Từ Sơn Tùng chăm sóc ba cô ta lúc trước khi c.h.ế.t ra sao.
Bên kia, Từ Sơn Tùng lấy xe đạp đi mua ổ điện, Kiều Hoa thì bận rộn ở trong bếp, nhưng cô vẫn dựng tai lên nghe mọi người nói chuyện.
Bạn nhỏ Kiều Minh bên này cũng rất tò mò về hai người lớn mới tới đang cùng nhóm ông bà lớn tuổi nói chuyện.
Chính là, Kiều Minh trăm triệu lần cũng không nghĩ ra.
Nhà cũ là của ba ba, nhà mới là do ba ba với mẹ mua, cho nên ai đưa cho ba ba nhà vậy?
Nhiều phòng ở quá, một nhà ba người bọn họ ở không hết nha!
Lại nói đến những chuyện Lý Tú Tú phải trải qua, nói ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện. Bất quá, mọi người đều thắc mắc tại sao cô ta lại quay trở lại.
“Kỳ thật nếu không tới bước đường này, cháu cũng không dìu già dắt trẻ tới Lê An đâu.” Không nói tới phiền toái, chỉ tiền vé xe lửa thôi đã lấy mất của nhà bọn họ một khoảng.
“Ba mẹ chồng cháu bệnh nghiêm trọng, ba anh em chồng cháu mượn tiền để chữa bệnh cho ba mẹ chồng, nhưng mà cuối cùng người vẫn chết….”
Ba mẹ chồng của Lý Tú Tú bệnh nặng, cả hai qua đời kế nhau. Trước đó ba anh em nhà chồng Lý Tú Tú mượn tiền chữa bệnh cho ba mẹ chữa bệnh, dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể cứu ba mẹ.
Trong nhà không còn của cải, năm nay thu hoạch lại không tốt, trùng hợp con trai vừa mới ra đời, nhưng Lý Tú Tú nghèo đến mức không có gì để ăn nên không có sữa cho con bú.
Vì sao không có sữa a? Đương nhiên là vì không có dinh dưỡng!
Không có dinh dưỡng thì sữa không ra, đứa bé không có sữa uống thì oa oa khóc cả ngày.
Cuối cùng, không có cách nào khác, Lý Tú Tú mới nhớ tới ở Lê An mình còn có ba! Còn có nhà!