Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 363



Lần này bọn họ vay tiền mua vé xe tới Lê An là để muốn đòi chút tiền từ Lý Thuận Lương. Nếu Lý Thuận Lương không có tiền thì liền bán nhà cũ đi, có tiền thì mới có thể ăn để có dinh dưỡng nuôi con trai lớn được.

Đương nhiên, ý tưởng đem nhà cũ bán đi Lý Tú Tú không nói cho mấy người hàng xóm, cô ta chỉ nói hoàn cảnh của mình cho bọn họ nghe.

Lý Tú Tú tưởng rằng nói ra hoàn cảnh của mình thì sẽ được mọi người đồng cảm, không nghĩ tới, mọi người chỉ thổn thức một chút, đến nửa câu an ủi cũng không nói.

“Đúng là thảm mà.”

“Đúng vậy, quá thảm.”

“Không có biện pháp nào khác, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, phải chịu thôi chứ biết sao giờ!”

Đến một câu an ủi cũng không nghe được, trong lòng Lý Tú Tú thật hút hẫng.

Giây tiếp theo, cô ta nghe được từ thím Trần, ngôi nhà đã được ba cô ta cho Từ Sơn Tùng! Một đồng cũng không thu, cho Từ Sơn Tùng ở miễn phí!

Cả người Lý Tú Tú dại ra, đầu óc ong một tiếng, cô ta đơ người mất mười giây.

“Ba tôi….Ông ấy thật sự….” Cho tới bây giờ, Lý Tú Tú vẫn không thể tin được, “Ông ấy tự nguyện cho?”

Tự nguyện? Không phải là Từ Sơn Tùng ép…..

Mấy người lớn trong viện còn có những người trẻ đều nhìn Lý Tú Tú với ánh mắt hết sức chế nhạo.

“Ở đây nhiều người như vậy còn ai dám nói sai sao? Sơn Tùng chính là ân nhân của ba cô, sâu khi ba cô sinh bệnh Sơn Tùng hết lòng chiếu cố. Hơn nữa, khi đó cô đi biệt vô âm tích, ba cô còn sống không được bao lâu, nhà ở không cho Sơn Tùng thì cho ai?”

Trần Giai Mỹ gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, không cho Từ Sơn Tùng thì chẳng lẽ để lại cho chị? Ai biết chị đã c.h.ế.t hay chưa?” Đã c.h.ế.t rồi thì không phải phí nhà sao?

“Này….” Hai vợ chồng Lý Tú Tú nghệch mặt nhìn nhau, không thể tin được.

Cho dù ai cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của hai vợ chồng không được chào đón.

Lý Tú Tú còn định hỏi gì đó, nhưng em bé trong lòng chồng cô ta bỗng nhiên oa oa khóc lớn.

Đứa nhỏ muốn uống sữa, đây chính là bảo bối cục cưng của bọn họ, Lý Tú Tú không chút suy nghĩ mà đứng dậy, “Kia, lần sau gặp lại, cháu với chồng đi về nhà trước.”

“Về chỗ nào a? Nông thôn hay là….” Thím Trần cau mày hỏi.

“Không trở về nông thôn, hiện tại bọn cháu ở đây.” Nói xong cô ta vỗ vỗ hai đứa con gái, “Mau, Xuân Ni, Hạ Ni, mau chào ông bà đi.”

Hai đứa bé lạnh đến môi run cầm cập, đừng nói đến nói chuyện, cho dù đứng cũng không đứng nổi. Nhưng hai đứa bé rất nghe lời mẹ, run rẩy mở miệng, “Cha…Chào ông….bà….lần…..lần sau gặp lại…..” Nói xong, Lý Tú Tú vội vàng dẫn một nhà rời đi.

“Thế này? Lý Tú Tú thật sự có chỗ ở? Chị ta thật sự chỉ muốn quay về thăm ba?” Trần Giai Mỹ không thể tin được, cô ấy nhìn theo bóng dáng của một nhà ba người lẩm bẩm.

Thím Trần thấy thế, bỗng nhiên vội vàng đuổi theo.

“Tú Tú! Tú Tú!” Một bước thành ba, vất vả lắm mới đuổi kịp nhà bọn họ.

Lý Tú Tú dừng lại, quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ người tới là ai, trong tay đã xuất hiện hai hào.

“Cầm, mua cho hai đứa nhỏ chút đồ ăn, nhìn đi, bọn trẻ đã bị đói thành dạng gì rồi!” Hai hào không thể mua được quần áo nhưng có thể mua chút đồ nóng lấp bùng, tốt xấu gì cũng làm ấm cơ thể được một chút.

Thím Trần cũng coi như là nhìn Lý Tú Tú lớn lên, quan hệ hai nhà trước đây cũng không tồi, cho nên xem cô ta như một nửa con gái.

Kỳ thật lúc còn nhỏ Lý Tú Tú cũng rất đáng yêu, hoạt bát chỉ là không ngờ lớn lên thành bạch nhãn lang. Mặc kệ như thế nào nhưng hai đứa bé vẫn là vô tội.

Con gái lớn lên giống mẹ, thấy hai đứa nhỏ, thím Trần phảng phất như thấy Lý Tú Tú năm xưa. Trong lúc nhất thời, nhịn không được mà móc ra cho hai hào.

“Cháu cảm ơn.” Lý Tú Tú không biết nên tả tư vị hiện tại trong lòng mình ra sao, cô ta cảm kích ôm lấy thím Trần.

Xoay người, từng bước dẫm lên phiến đá xanh rời khỏi đại viện.

Thím Trần nhìn bóng dáng năm người ngày càng xa, thở dài.

Sau khi về nhà, hàng xóm trong viện thảo luận chuyện Lý Tú Tú rất nhiệt liệt.

“Bọn họ ở chỗ nào?”

“Không biết.”

“Quản bọn họ ở đâu làm gì? Cho dù ở trong hang cũng không liên quan đến chúng ta!”

“Hai đứa bé kia là con của Lý Tú Tú đi? Dơ đến mức không thể nhìn rõ được ngũ quan….Trọng nam khinh nữ a? Phi! Thật thiếu đạo đức!” Trần Giai Mỹ ghét nhất chính là trọng nam khinh nữ.

Mặc dù Trần Giai Mỹ là nữ đồng chí, trong gia đình cũng có ba người con trai, nhưng ba mẹ không hề bất công, bằng không a, kết cục của cô ấy có lẽ cũng giống như hai đứa bé kia!

Tống Thanh Bình khinh thường hừ một tiếng, “Dìu cả nhà tới còn có thể vì cái gì? Nhất định là muốn ở đây a, lúc nãy còn chưa nháo chắc là vì chưa biết nhà đã cho Từ Sơn Tùng. Hiện tại chắc là đang về nghĩ cách!”

Nói như vậy, cách nói của Tống Thanh Bình vẫn là đáng tin nhất, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Nếu ba cô ta không chết, phỏng chừng thấy cảnh vừa rồi của cô ta xong cũng sẽ tức chết.”

“Aizzz, đừng nói nữa, về nhà ăn cơm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.