Một nhà năm người Lý Tú Tú đương nhiên là không có chỗ ở, vé xe lửa cũng là mượn mọi người xung quanh….Hứa với bọn họ khi nào bán nhà thì gửi tiền về trả.
Ai mà ngờ, Lý Thuận Lương đã chết, nhà đổi chủ, Lý Tú Tú trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. .
Hơn nữa hàng xóm ai cũng oán trách cô ta, không một ai đứng về phía mình, hiện tại Lý Tú Tú không dám xé rách mặt với Từ Sơn Tùng. Đừng nói đến xé rách quan hệ này, cho dù nói chuyện cũng không có cơ hội, cô ta cảm thấy nên nghĩ kỹ biện pháp rồi sấn tới.
Bọn họ không có tiền thuê nhà nghỉ, cũng không tìm được chỗ ngủ thích hợp, một nhà năm người chỉ có thể chui vào miếu ở nhờ một đêm.
Miếu này lâu rồi không ai tới, bên trong đầy bụi bặm, hai bé gái không thể nào thở nỗi. Lại nhìn thấy em bé trong n.g.ự.c của Triệu Tuyền, đầu đang nhẹ nhàng tựa vào chăn êm, đến một hạt bụi cũng không dính mặt.
“Kia, vậy nhà thì phải làm sao bây giờ, đó là nhà của nhà họ Lý, sao lại cho tên kia?” Triệu Tuyền bực bội mà quét sạch một khu vực nhỏ.
“Chẳng lẽ anh không biết?” Lý Tú Tú bực bội gãi đầu, con trai há mồm to nút sữa, cô ta đau đến nhe răng trợn mắt một hồi, mới có chút sức lực nói chuyện, “Năm đó em vì anh mà nháo lớn với ba, sau này liền nhờ Từ Sơn Tùng chăm sóc ông ấy. Nhưng sao em nghĩ tới được là ba em bị em chọc cho tức chết. Anh không nghe bọn họ nói sao, là Từ Sơn Tùng chăm sóc ba em, cho nên ông ấy mới hồ đồ đem nhà đưa cho cậu ta.”
“Mặc kệ là lý do gì thì bây giờ cũng là nhà của Từ Sơn Tùng, là tài sản hợp pháp của cậu ta. Chúng ta nháo lớn cũng không chiếm được chỗ tốt.” Lý Tú Tú tuy rằng sống ở nông thôn mười năm, nhưng trước khi ở đó, tốt xấu gì cô ta cũng học đến sơ trung.
Nếu không phải vì xuống nông thôn, có lẽ cô ta đã đậu trường sư phạm.
Cho nên, thật ra, Lý Tú Tú không phải là một nữ nhân không có đầu óc, chỉ là cô ta bị tình yêu làm cho mù quáng, chỉ số thông minh trở thành số âm.
Lúc này, cô ta cùng chồng phân tích vẫn hết sức rõ ràng.
“Kia, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ nhà đó?” Nhà hai phòng lớn như vậy, ở thành phố Lê An phải trị giá đến bao nhiêu tiền?
Triệu Tuyền thập phần hối hận, anh ta cực kỳ, cực kỳ hối hận.
Nếu lúc trước nghe theo lời Lý Thuận Lương nói, sống ở thành phố thì hiện tại cuộc sống sẽ rất khác!
Trong đầu Triệu Tuyền tự giác hiện lên hình ảnh của Từ Sơn Tùng ăn mặc bảnh bao, còn có xe đạp. Vừa rồi anh ta có nhìn thử vào nhà, trong nhà cư nhiên còn có tivi, radio! Nếu trước đó ở lại thành phố, nếu nghe lời Lý Thuận Lương, có phải hết thảy những thứ kia đều là tài sản của anh ta và Lý Tú Tú?
Càng nghĩ, càng cảm thấy không cam lòng.
Kia, hết thảy đều nên thuộc về anh ta và Lý Tú Tú, như thế nào lại bị người ngoài như Từ Sơn Tùng lấy đi mất?!
Anh ta tiếp tục oán hận cha mẹ mình, nếu không phải bọn họ nhà quê, cảm thấy con trai không nên ở nhà vợ thì anh ta cũng không phải ép Lý Tú Tú sống ở nông thôn với mình.
Cha mẹ qua đời rồi, Triệu Tuyền mới bàng hoàng nhận ra, hình như quyết định trước đó của anh ta là sai lầm.
“Muốn, sao lại không cần được? Đó là nhà của ba em.” Đứa nhỏ trong n.g.ự.c ăn uống no nê, lại nặng nề đi ngủ.
Lý Tú Tú khẽ chắn môi, đem con trai đưa cho Triệu Tuyền, hít sâu một hơi, “Đến lúc đó chúng ta bán thảm, giả vờ đáng thương….Anh cũng thấy rồi đó, thím Trần cũng đau lòng hai cái đứa kia. Sau này chúng ta giả vờ đến thương, vợ chồng Từ Sơn Tùng có thể…..”
Triệu Tuyền lập tức phủ nhận, “Sẽ không, bà già kia cũng chỉ cho có hai hào. Bà ta thương cảm thì có thể đem nhà cho chúng ta ở sao? Hơn nữa nhà của Lý gia sao bà ta lại làm chủ được. Hiện tại nhà đã là của Từ Sơn Tùng, tên đó vừa nhìn là biết không phải dạng người dễ mềm lòng, đừng ở đó mà mơ tưởng!”
Lý Tú Tú lắc đầu, “Từ Sơn Tùng là người lương thiện, nếu không sao lúc đó lại đồng ý chăm sóc ba em,.....Anh không hiểu về cậu ấy đâu, em cảm thấy có khả năng.”
“Kia, chính là nhà hai phòng đó! Trong thành phố lấy đâu ra! Cho dù có lương thiện thì cũng không ngu mà đem nhà đưa người khác? Em coi tên đó bị ngốc à?” Nam nhân có bao nhiêu thực tế nữ nhân sẽ mãi mãi không biết được.
Ở điểm này, Triệu Tuyền có quyền lên tiếng nhất.
Lý Tú Tú đơn thuần nhưng anh ta không đơn thuần.
Trừ bỏ trước đó mơ hồ từ chối không ở lại thành phố theo lời Lý Thuận Lương thì có rất nhiều chuyện, anh ta so với Lý Tú Tú rõ ràng hơn.
Nếu Lý Tú Tú thông minh thì sao có thể đồng ý về nông thôn chịu khổ với anh ta?
Hiện tại ngẫm lại, anh ta cảm thấy Lý Tú Tú ngu đến mức hết thuốc chữa!