Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 366



“Mẹ ơi, tối nay mẹ kể chuyện xưa cho con nghe đi, nghe xong con sẽ ngủ.”

Buổi tối, Kiều Minh nhân lúc Từ Sơn Tùng đi tắm chưa về, cậu nhóc trèo lên giường của hai vợ chồng Kiều Hoa chiếm lấy vị trí của anh.

“Ban ngày ở nhà trẻ con chưa nghe đã sao?” Kiều Hoa đem con trai ôm vào lòng, xoa xoa khuôn mặt phấn nộn của Kiều Minh.

Kiều Minh dụi dụi đầu vào n.g.ự.c cô, cả người cậu nhóc thơm phức, làm cô không khỏi mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.

“Hôm nay cô giáo không kể chuyện cho chúng con nghe, cô chỉ dạy hát thôi à mẹ.”

“Không phải hiện tại con đã đọc được một ít chữ rồi sao? Trong nhà trẻ có sách đó, con không tự mình đọc thử xem?”

Kiều Minh tự hào ưỡn n.g.ự.c lên, “Sách trong nhà trẻ con đã đọc hết từ lâu rồi.”

Kiều Hoa kinh ngạc, “Thật hay giả vậy? Con lợi hại như thế, tất cả sách đều đọc xong rồi sao?”

“ Ân, lớp con có 30 bạn, có 15 quyển sách, con xem một chút liền xong.” 15 quyển sách nhiều lắm sao? Một ngày một quyển sách, nửa tháng liền đọc xong.

“Con đều nhận ra hết các chữ luôn sao?” Kiều Hoa hỏi.

Kiều Minh lắc đầu, “Có chữ con biết có chữ thì không. Nhưng con có thể hỏi cô giáo!”

Nói xong cười hì hì, “Cô giáo Tề rất tốt, mỗi lần con hỏi cô đều trả lời con, cũng không mắng con ngu ngốc.”

Ngu ngốc?”

“Chẳng lẽ có giáo viên khác mắng con ngu ngốc trước đây?” Đuôi lông mày Kiều Hoa hơi nhăn lại.

Kiều Minh cẩn thận nhớ lại, nhấp nhấp miệng nhỏ.

“Ân….Ở nhà trẻ trước đây, có lần, cô giáo mắt con ngu ngốc. Con đã quên vì sao cô mắng con rồi, nhưng mà, sau đó con không dám đi tìm cô nữa.”

Nhà trẻ trước? Nói như vậy là nhà trẻ ở xưởng ươm tơ.

Kiều Hoa đau lòng xoa xoa đầu con trai, thờ dài, “Không có việc gì nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua. Mẹ hôm nay kể cho con chuyện…Ba chú heo con đi. Con nghe qua chưa?”

“Con chưa nghe bao giờ á mẹ.” Chuyện xưa rất ngắn, chỉ mới một phút mà đã kể được gần nửa câu chuyện, đến khúc cao trào.

“Bọn heo con vất vả lắm mới xây được nhà, xấu xám quá xấu xa rồi! Sao sói có thể làm như vậy! Mẹ ơi, nhà đó có sửa được không?” Kiều Minh bất bình lên tiếng.

“Ngạch, mẹ còn chưa kể xong đâu, con nghe tiếp câu chuyện đi.”

Nói xong, Kiều Minh vẫn là bộ dạng héo úa ủ rũ như cũ

“Nếu như, nếu như heo con ở với ba mẹ của chúng thì không cần sợ sói xám rồi, sói xám cũng sẽ không dám bắt nạn bọn chúng….Heo con thật sự đáng thương a~”

Nói xong, tâm tình có chút hậm hực, miệng nhỏ đau khổ chẹp xuống.

Kiều Hoa buồn cười, cô bất đắc dĩ xoa đầu con trai, hôn lên trán Kiều Minh, “Ai da con trai, sao con là nhập vào câu chuyện làm gì? Đây là chuyện xưa, không cần phải tưởng tượng nhiều đâu mà.”

Con trai mẫn cảm quá cũng không tốt, quá dễ dàng đồng cảm với câu chuyện, cảm tính quá độ.

Cậu nhóc ngẩng đầu, bộ dạng muốn khóc nhưng cố gắng kìm lại, “Chính là, chính là heo nhỏ quá đáng thương. Bọn chúng xây nhà rất vất vả, sau đó lại bị sói xám pha hư! Sói xám đúng là xấu xa mà!”

“Là, sói xám có chút hư. Để mẹ kể con nghe thêm một chuyện xưa nữa nha?”

“ Ân, mẹ kể đi mẹ….:

Kiều Hoa cố gắng nhanh chóng nghĩ ra một chuyện xưa ấm áp, nhưng đề tài giống vậy thì không có nhiều.

Cuối cùng, Kiều Hoa kể cho Kiều Minh nghe câu chuyện nòng nọc tìm mẹ. Kết quả là câu chuyện ấm áp như vậy, con trai nghe xong vẫn hậm hực.

Được lắm, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp để kể chuyện xưa rồi.

Cậu nhóc ôm lấy cô chậm rì rì nói, “Còn may là mẹ ở đây, con không cần phải tìm mẹ. Nếu không, con sẽ rất đau khổ a.”

“Được rồi, được rồi, ngủ đi, đừng có nghĩ nhiều.”

“Mẹ ơi, hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?” Cậu nhóc ngẩng đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

Kiều Hoa: “.....Cho nên nãy giờ con cứ hậm hực không vui là vì muốn ngủ với mẹ?”

Cuối cùng, Từ Sơn Tùng cũng tắm rửa đi về nhà. Anh bàng hoàng nhận ra chỗ của mình trên giường lớn đã bị con trai cưng chiếm lấy……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.