Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 367



“Kiều Hoa, em xong chưa?”

“Xong ngay đây, chờ em son môi cái đã!” Hôm nay môi cô trắng bệch, nếu không son thì không có chút sức sống nào cả.

Từ ngày đưa con trai đi nhà trẻ, mỗi buổi sáng Kiều Hoa đều phải dậy sớm dẫn con đi học.

Vì để thỏa mãn “hư vinh nhỏ” của con trai mà cô mỗi ngày đều phải trang điểm bận quần áo thật đẹp!”

Aizzz, vì con trai, bà mẹ già là cô đây phải trả giá rất nhiều!”

“Sao hôm nay lại lạnh hơn rồi, một chút ấm áp cũng không có.” Kiều Hoa ôm áo khoác, nhìn trời đầy buồn bực.

Từ Sơn Tùng tiến lên, ôm lấy bả vai cô, một tay đẩy xe ra khỏi đại tạp viện.

“Xem ra chúng ta phải chuẩn bị trang phục cho mùa đông rồi.”

“ Ân, để xem tình huống tháng sau đã. Đồ mùa thu lần trước con chưa bán xong, anh kiểm tra rồi, còn rất ít, rất nhanh sẽ bán hết thôi.”

Hai vợ chồng vừa mới đẩy xe ra ngoại viện, liền gặp mặt Tiểu Chu và Tiểu Cao.

Kết hôn được một tháng, tinh thần của hai người thoạt nhìn rất tốt, vừa nhìn liền biết, dạo gần đây bọn côn đồ không tìm đến nữa.

Nói đến cũng buồn cười, Kiều Hoa là nghe được tin này từ người khác.

Hình như trước đó một thời gian, bọn côn đồ lại tìm đến cửa, Tiểu Cao quyết định không ẩn nhẫn nữa, túm lấy con d.a.o phây đuổi theo bọn họ, liều mạng một phen.

Thậm chí, cậu ấy còn quay đầu để lại di ngôn cho vợ mình, “Nếu anh c.h.ế.t thì em đi tái giá đi!”

Sau đó, túm lấy con d.a.o phây lao ra ngoài.

Bọn côn đồ hoàn toàn không thể ngờ lại có cảnh này, bọn chúng luống cuống vội vàng bỏ chạy.

Vô nghĩa, bọn họ còn chưa sống đủ đâu! Không thể bỏ mạng dễ dàng như vậy được!

“Chị Kiều Hoa! Quần áo em làm xong rồi, em tới đưa đồ!”

Trừ bỏ việc đuổi được mấy tên côn đồ, đôi vợ chồng trẻ cao hứng cũng bởi vì có thể kiếm được tiền từ việc may đồ.

Tuy rằng hai vợ chồng không có máy may, nhưng chịu khổ một chút cũng may ra được ba bốn đồng, hơn nữa đồ cũng đảm bảo chất lượng.

Không chỉ kiếm được tiền nuôi sống bản thân mà còn có thể nuôi hai người lớn trong nhà!

Đừng nói là đôi vợ chồng son, có rất nhiều công nhân viên chức hiện tại cũng tới nhà Kiều Hoa lấy đồ về làm.

Tiền mà, có ai lại chê nhiều.

Đây là điều duy nhất Kiều Hoa cảm thấy may mắn, cô thấy may mắn vì lúc trước không hợp tác với nhà xưởng may lậu kia.

Chỉ cần một ngày cô mở được xưởng nhỏ cho riêng mình, cô có thể giúp những người như Tiểu Chu và Tiểu Cao có được việc làm ổn định.

“Em tới chỗ chị Quế Phương lấy nguyên liệu đi, chị đưa con trai đi học trước.”

“Nga, được, chị Kiều Hoa đi thong thả!” Hiện tại mọi người đều làm kiêm chức ở nhà Kiều Hoa, ai mà không thích không tôn kính cô?

Đưa tiền chính là đại gia, Kiều Hoa trực tiếp nhảy lên thành người được nghênh đón nhất ở phố Tử Uyên.

=============

Đưa con trai tới nhà trẻ xong, trên đường đi về, Kiều Hoa nhắc đến chuyện của Lý Tú Tú.

‘Sơn Tùng, anh biết một nhà của Lý Tú Tú đang sống chỗ nào không?”

“Anh không biết, mỗi ngày anh đều đi bán, cũng không chú ý tới.” Chú ý đến nhà bọn họ còn không bằng đi kiểm tra xem trong cửa hàng cái gì đủ cái gì thiếu còn hơn.

“Sơn Tùng, mấy ngày trước em đi chợ mua đi đồ ăn, đi ngang qua miếu thờ thổ địa, anh biết miếu đó không? Chính là miếu hoang nằm ngay chỗ giao đường Quê Khê với đường Nguyên Nam. Một nhà bọn họ….hình như ở trong đó.”

Miếu đó đã bị bỏ hoang từ lâu, nghe nói là sắp phá đi, phòng chừng hai tháng nữa sẽ tiến hành.

Nếu ngôi miếu đó bị phá, một nhà năm người sẽ đi chỗ nào?

Hơn nữa nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị đuổi đi.

Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, chậm rãi quẹo vào phố Tử Uyên, ngữ khí bình thản, “Em muốn nói cái gì, để bọn họ nhận lại nhà của chúng ta?”

“Không có.” Kiều Hoa lắc đầu, “Em không phải là thánh mẫu, chủ yếu….”

Thở dài, “Chủ yếu chính là hai bé gái, bọn chúng rất đáng thương. Anh nói nhà của chú Lý….”

“Nhà hiện tại là của chúng ta, cô ta nháo cũng vô dụng.” Tâm tư của Kiều Hoa không phải rất dễ đoán sao, chủ yếu cô sợ hai người Lý Tú Tú bắt cóc, hay chặn đường anh thôi.

Nhưng hôm nay, khi Từ Sơn Tùng nói lời này, nhà đó không có khả năng cho cô ta, đến cả cho ở miễn phí cũng không có.

“Được, xem ra anh không định đổi ý.” Kiều Hoa ôm chặt vòng eo của Từ Sơn Tùng, nhẹ nhàng nói, “Ngày đó, anh cũng thấy đi, hai bé gái thật đáng thương a, nhỏ nhỏ gầy gầy, miệng cũng tím tái.”

“Thấy cũng vô dụng, em định giúp bọn họ?”

Có lẽ do có con trai nhỏ nên Kiều Hoa thấy những đứa trẻ đáng thương sẽ động lòng trắc ẩn.

“Cũng không phải vậy, em chỉ cảm thấy đáng thương.” Cô không đồng ý với mẹ bọn chúng nhưng trẻ con là vô tội…

“Anh thấy thế nào?”

“Là đáng thương.” Nhưng người đáng thương có chỗ đáng giận. Trên đời này không gì là tự nhiên, hết thảy là do Lý Tú Tú lựa chọn.

“Em còn nghĩ nếu Lý Tú Tú khóc lóc lăn lộn nhà này tuyệt đối bọn họ đừng mơ tưởng. Nhưng qua nửa tháng rồi, một nhà cũng không nháo, an phận ở đó.”

“ Ân”

“Nếu không như vậy đi, nếu bọn họ an phận, chờ chúng ta dọn qua nhà mới, nhà này chúng ta cho bọn họ thuê rẻ một chút.”

Từ Sơn Tùng trầm mặc.

Kỳ thật anh đối với Lý Tú Tú là oán giận, anh vẫn còn nhớ ánh mắt không cam lòng của Lý Thuận Lương trước khi chết.

“ Ân, như em nói đi, dù sao chúng ta dọn đi cũng không quay lại.”

Nếu có thể làm Kiều Hoa an tâm, Từ Sơn Tùng cảm thấy cũng không quá khó để chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.