Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 368



Buổi chiều đi đón con trai về, ngoài cửa nhà trẻ có tiếng cãi cọ ồn ào, giống như đã xảy ra chuyện gì đó, vợ chồng Kiều Hoa vội vàng ôm con trai đi về, cũng không kịp xem náo nhiệt.

Thẳng đến hôm sau, đưa con trai đến lớp, mới nghe thấy tiếng mọi người thảo luận.

Ở phố Thủ Thủy, một đôi vợ chồng có con gái, ngày hôm qua lúc ta học đến đón bé gái thì không thấy đâu!

Người lớn đi báo cảnh sát đã một ngày một đêm cũng không tìm thấy. Đôi mắt khóc sắp mù mắt nhưng một chút tin tức cũng không có.

Đứa nhỏ như vậy, mới đi học mẫu giáo bé, có thể tự mình chạy đi đâu được?

Ban đầu mọi người không quá để ý, chỉ có thể thổn thức, dặn con mình đừng có chạy loạn.

Không quá hai ngày lại có thêm một đứa bé mất tích, bất quá là đứa bé ở thành phố bên cạnh. Đứa bé này không mất tích ở nhà trẻ mà là ở trước cửa nhà trời rồi mất tích.

Tương tự như vụ này, báo cảnh sát một ngày cũng không nhận được tin tức gì.

“Nha, này không phải là do bọn buôn người đó chứ!”

Một lần thì ngoài ý muốn nhưng hai lần! Không thể trùng hợp như vậy đi!

“Minh Minh, gần đây bên ngoài không an toàn lắm, con chơi trong nhà thôi.” Tin tức được truyền đi rất nhanh, người lớn trong nhà thì bất an, nhà trẻ thì canh phòng nghiêm ngặt hơn nữa, trừ khi cha mẹ hay ông bà tới đón, bằng không sẽ không cho bọn trẻ đi ra ngoài.

“Dạ được, con sẽ không chạy loạn đâu mẹ.”

Sau đó, Trần Cảnh Khang cũng mấy đứa trẻ chạy tới gọi Kiều Minh đi chơi, cậu nhóc cũng không đi, “Mẹ em nói gần đây bên ngoài không an toàn, em là đứa bé ngoan ngoãn, nên em chỉ chơi trong nhà thôi.”

Các bạn nhỏ hậm hực nói: “Được rồi, vậy tụi mình đi đây.”

Mới vừa ra tới cửa đã bị Tống Thanh Bình gọi lại, “Trần Cảnh Khang! Con lại đi lêu lổng chỗ nào! Không biết gần đây có bắt cóc trẻ con sao? Không cho phép đi chơi!”

“Kia! Khi nào con mới được ra ngoài a!” Bọn nhỏ ủ rũ quay lại nhà.

Tống Thanh Bình túm lấy tay con trai, “Không biết, qua mấy ngày nữa rồi nói! Mau đi vào nhà chơi!”

Trong lúc nhất thời, hai đứa nhỏ mất tích cùng một lắm, người lớn ai cũng hoảng sợ.

Năm ngày sau, đứa bé mất tích cũng chưa được tìm thấy. Nhưng bởi vì không có nhiều vụ giống vậy cho nên mấy người lớn dần buông lỏng cảnh giác.

Hôm nay Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đi phố Bạch Vân một chuyến, thương lượng về chuyện mẫu quần áo mùa đông, đến bốn giờ rưỡi mới đi đón con trai, đại khái trễ hơn bình thường tầm mười phút.

Kỳ thật cũng không tính là trễ, nếu phụ huynh chưa đến đón, giáo viên cũng sẽ không để bọn trẻ ra khỏi lớp.

Cố tình bên này, không biết Kiều Minh hôm nay hoa mắt như thế nào, mà ở cổng nhà trẻ thấy hình bóng quen thuốc, cậu nhóc kích động đứng lên nói với cô giáo Tề, “Cô ơi! Con thấy ba ba!” Vì thế, cậu nhóc lấy cặp chạy ào ra khỏi nhà trẻ.

Chạy đến trước mặt người kia, mới phát hiện mình nhận sai người.

Không phải ba ba, chỉ là một chú giống ba ba mà thôi!

Cậu nhóc mất mát mà quay trở về.

=============

“Cô giáo Từ, Minh Minh nhà chúng tôi đâu?” Trước đây, con trai cô lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu tiên để chờ hai vợ chồng, sao hôm nay lại không thấy người?

Cô giáo Từ đang vội nói chuyện với phụ huynh của em khác, hai phút sau, mới xoay người lại, nhìn bốn phía, “Vừa nãy Kiều Minh còn ngồi đây, hình như Kiều Minh nói ba ba tới đón nên xách cặp đi ra.”

“Ba đón?” Kiều Hoa quay đầu nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Ba của Kiều Minh không phải cũng ở đây sao?”

Cô giáo Tề không hiểu chuyện gì, tìm toàn bộ nhà trẻ cũng không thấy tung tích của Kiều Minh.

Liên tưởng đến những chuyện mất tích gần đây….

“Không xong rồi!”

Hai vợ chồng Kiều Hoa lòng như lửa đốt mà chạy tới cục Công an báo án, đồng chí công an lộ ra biểu tình sẽ phối hợp hết sức, “Gần đây thường xuyên có nhiều vụ mất tích trẻ con, chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm bọn trẻ. Hai người cứ ghi tờ khai báo án trước đi rồi về nhà chờ tin tức.”

Con trai mất tích, nơi nào có thể ngồi xuống chờ được, Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng vội vàng chạy ra ngoài tìm.

Nhưng Lê An là thành phố lớn a, muốn tìm đứa nhỏ như Kiều Minh chẳng khác nào mò kim đáy biển!

Hai người tìm kiếm đến tối, lúc này tâm Kiều Hoa đã lạnh.

Không chỉ cô gấp mà Từ Sơn Tùng cũng gấp, toàn bộ người lớn trong đại viện cũng đều đi tìm phụ, mọi người chia nhau đi tìm hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức gì.

Bất đắc dĩ, đành an ủi mẹ đứa bé trước.

“Đừng có gấp, Kiều Minh mới không thấy chiều nay thôi, công an đã bao vây ga tàu hỏa, bến xe những chỗ ra khỏi thành phố từ ba ngày trước rồi, chắc chắn còn ở trong thành phố thôi.”

“Mặc kệ có đi xa hay không, tôi chỉ hy vọng Minh Minh bình bình Minh Minh là đủ. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”

Trước khi xuyên qua đây, Kiều Hoa đã chứng kiến quá nhiều trường hợp trẻ em bị bắt cóc bán vào núi.

Bé nam nghe lời thì cho làm giúp việc hoặc nuôi như con, còn không nghe lời thì đánh gãy chân cho ra đường ăn xin, nói tóm lại là rất thảm.

Bé nữ thì dễ dàng hơn, trực tiếp trở thành con dâu nuôi từ bé, hoặc bán cho những lão già ở trong núi chưa vợ.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của con trai, nghĩ cảnh Kiều Minh phải trải qua những thứ đó, hai mắt Kiều Hoa tối sầm, té xỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.