Không chỉ một mình con trai Kiều Hoa mất tích mà con trai Tống Thanh Bình cũng không thấy đâu, Trần Cảnh Khang cũng mất tích!
Trần Cảnh Khang chỉ lớn hơn Kiều Minh hai tuổi! Cũng là mất tích trên đường đi học về.
Mọi người còn chưa an ủi Kiều Hoa xong đã phải chạy qua an ủi Tống Thanh Bình.
Vừa nghe nói Kiều Minh mất tích, Kiều Yên vội vàng xin nghỉ làm chạy đến đại tạp viện.
Vào cửa tìm một vòng không thấy ai, kết quả nghe hàng xóm nói Kiều Hoa té xỉu được đưa vào bệnh viện, chị nôn nóng quay đầu chạy tới bệnh viện.
Kết quả là còn chưa ra tới cửa nội viện đã gặp Kiều Hoa từ bệnh viện trở về. Cô được Lý Hồng Quân chở trên xe đạp, môi trắng bệch, mặt không một chút huyết sắc.
Kiều Yên nhanh chóng xong tới, “Kiều Hoa! Thân thể em thế nào rồi, không có chuyện gì chứ? Tìm được Minh Minh rồi sao?”
Kiều Hoa khổ sở đến mức nói không ra lời, cô há miệng thời dốc, gian nan lắc lắc đầu.
Lý Hồng Quân chậm rãi đỡ cô xuống đưa vào nhà, Kiều Yên nhanh chóng tiến lên đỡ tay con lại của cô.
Đi vào phòng ngủ, thấy dấu vết thuộc về Kiều Minh, nước mắt Kiều Hoa vất vả lắm mới nhịn được lại lần nữa trào dâng.
“Chị, chị….” Kiều Hoa ôm chặt lấy Kiều Yên, thân thể không ngừng run rẩy.
“Không có việc gì không có việc gì, em bình tĩnh lại, chúng ta nhờ nhiều người tìm giúp, nhất định là có thể tìm được Kiều Minh về.” Loại thời điểm này trừ bỏ nói chút lời an ủi vô lực kia, Kiều Yên không còn biện pháp nào để chia sẻ nỗi buồn với Kiều Hoa.
Sau khi đem người về nhà, thấy Kiều Yên cũng tới, Lý Hồng Quân an tâm rời đi, “Em dâu, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh đi ra ngoài tìm Kiều Minh.”
Kiều Hoa mệt mỏi đến mức đầu cũng không ngẩng lên, nghe tiếng bước chân của Lý Hồng Quân càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Trong viện bây giờ chỉ còn tiếng chim sẻ kêu chít chít, vừa nào nhiệt lại vừa cô đơn. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
‘Sơn Tùng đâu?” Kiều Yên hỏi.
“Sơn Tùng còn tìm kiếm bên ngoài.” Vốn dĩ cô cũng đi, nhưng bởi vì cơ thể không chịu nổi cho nên lâm vào trạng thái hôn mê.
Ngủ khoảng hai giờ thì tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cô đến cả đứng dậy cũng không có sức lực, Từ Sơn Tùng sợ cô xảy ra chuyện gì cho nên không cho cô đi tìm. Cuối cũng không lay chuyển được anh, mỗi người lùi một bước, để cho Lý Hồng Quân đưa cô về nhà, nhưng cô không được ra ngoài tìm Kiều Minh.
“Chí Vĩ đâu, gần đây thằng bé có khỏe không?” Đều đã như vậy rồi, Kiều Hoa còn có tâm tư hỏi thăm con của chị gái. Kiều Yên bất đắc dĩ, nét chua xót lau lau nước mắt, “Còn tốt, bé con rất tốt. Sớm biết như vậy chị đem bé con tới, hai dì cháu một hai tháng chưa gặp nhau rồi. Hiện tại bé con lớn hơn rồi, nói không chừng mang bé con tới có thể dỗ em.”
Kiều Hoa khó khăn nặn ra một nụ cười, “Bé con mới có một tuổi còn chưa biết nói, có thể dỗ em thế nào được!”
“Kia, không giống nhau, Chí Vĩ dính người, thấy người liền tới cọ, bé con…” Đang nói, thấy sắc mặt Kiều Hoa không thích hợp, Kiều Yên nhanh chóng im lặng.
Lúc này khen con của mình, không phải là cố ý làm cho Kiều Hoa không thoải mái sao.
Aizzz, đúng thật là….
An ủi Kiều Hoa trong chốc lát, thấy trời không còn sớm, Kiều Yên đi chợ mua chút thức ăn về làm cơm giùm em gái.
Sau khi mua đồ ăn trở về, chị đi lấy gạo nấu cơm, chuẩn bị vo gạo, bỗng Kiều Hoa gọi lại.
“Chị, dùng cái này…” Cô chỉ vào nồi cơm điện, yếu ớt nói.
“Để chị.” Kiều Yên không quen dùng nồi cơm điện, cũng không biết cái này dùng như thế nào. Kiều Hoa ở sau lưng cô nhận lấy gạo run rẩy bỏ vào nồi cơm điện.
Thực mau, cắm cơm, bật nút nấu, hoàn toàn không cần người canh.
“Nha, này là gì a? Cứ như vậy là có thể nấu cơm? Không cần phải canh sao?” Cũng không có lửa, nẫu chín kiểu gì?
Kiều Yên sờ sờ thử nồi cơm điện, lạnh như băng, có thể nấu chín cơm sao?
“ n, Sơn Tùng mua.” Nhìn vật nhớ người, nói xong, Kiều Hoa nghĩ tới mấy hôm trước Kiều Minh hưng phấn nói với cô có nồi cơm điện rồi nhóc sẽ tự mình nấu cơm.
Cho dù không có ba và mẹ, nhóc cũng sẽ không đói.
Kiều Hoa nhịn không được che mặt khóc rống.
Tay chân Kiều Yên luống cuống, chạy nhanh tới ôm cô, lau nước mắt cho cô, “Ai da, sao lại khóc, em đừng có khóc.”
Một hồi khóc đến tâm tê phế liệt khi nãy, Kiều Yên đều thấy rõ ràng, chị đau lòng nhưng không làm gì được cả. Lại nhớ đến con trai của mình, nếu cũng gặp chuyện thế này, sợ là chị cũng không được như Kiều Hoa đâu.
Khóc đến lả cả người, Kiều Hoa ngồi trên ghế khụt khịt, Kiều Yên chỉ có thể dỗ vài câu rồi nhanh đến phòng bếp nấu vài món ăn.
Vừa nấu vừa nhìn vào phòng khách, thấy Kiều Hoa không chạy loạn, cũng không khóc nữa, lúc này mới thoáng yên tâm.