Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 372



Ở trong mắt mọi người, loại thời điểm này Lý Tú Tú nói ra những lời đó còn đáng giận hơn cả loài tu hú kia!

Rốt cuộc tú hú làm như vậy là do cách thức sinh sản của nó, đó là bản năng của động vật, chúng không lý trí!

Nhưng Lý Tú Tú đâu phải động vật, chị ta được tiếp thu văn minh nhân loại, được giao dục mà lớn lên, sao chị ta có thể làm ra hành động ác độc như thế!

Lý Tú Tú không kịp phòng bị đã bị Điền Kiên Trung túm lấy, chị ta cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong ngực, tim đập bùm bụp, hừ nói: “Được được được, là tôi sai, là tôi miệng tiện, tôi không nên nói mấy lời như thế này.”

Nhưng thật ra Lý Tú Tú không cảm thấy mình làm sai ở chỗ nào.

Đặt trong tình huống này, nếu không tìm thấy Kiều Minh hẳn là Kiều Hoa sẽ hỏng mất, loại thời điểm này chỉ cần một đứa bé, chờ một thời gian sẽ tự nhiên quên đi con trai của mình, thống khổ cũng theo đó mà biến mất.

Trước đây ở nông thôn, cũng có một bà mẹ điên vì mất con, sau đó có nhà kia đem con cho người phụ nữ, từ đó người phụ nữ kia chẳng những hết điên mà như một lần nữa sống lại.

Hiện tại, người phụ nữ đó nuôi con người ta, hai mẹ con vui vẻ hạnh phúc, sống như người bị thường. Người phụ nữ đó cũng không nhớ đến đứa con của mình đó không phải sao?

Cho nên Lý Tú Tú cảm thấy, Kiều Hoa cũng nên “chữa bệnh” theo cách này.

Hơn nữa nếu có thể đem con mình cho bọn họ nuôi, thậm chí chị ta có thể không cần nhà ở!

Lý Tú Tú quan sát đã lâu, rút ra được một kết luận: Nhà Từ Sơn Tùng thật sự có tiền!

Mặc kệ là đồ dùng hay quần áo bận trên người, đều đứng đầu toàn bị đại tạp viện!

Hơn nữa, chị ta còn nghe nói hai vợ chồng là ông bà chủ, Từ Sơn Tùng bên ngoài có cửa hàng quần áo rất đông khách. Kiều Hoa cũng tự mình mở xưởng nhỏ, có rất nhiều gọi cô là “chị Kiều Hoa” hoặc là “bà chủ Kiều”, nghe nói “công nhân” trong xưởng của Kiều Hoa nhiều đến mức không đếm được!

Nếu con trai chị ta có thể lớn lên trong gia đình như vậy, kia, có bao nhiêu hạnh phúc a?

Cho dù con của chị ta không ở cùng chị ta, nhưng huyết mạch là tương thông, sao có thể bỏ được, con trai chị ta sinh ra, có thể không phụ dưỡng chị ta sao?

“Cô thật sự không cần?” Lý Tú Tú tựa hồ không tin hỏi lại lần nữa.

Kiều Hoa khẩn trương véo chặt cánh tay Từ Sơn Tùng, cô kiềm chế bản thân để không nói mấy lời th ô tục, cô tức đến đau ngực. Mọi người, ai cũng muốn đi lên đá cho Lý Tú Tú hai phát. Vợ chồng người ta ân ân ái ái, chẳng lẽ còn không sinh được con sao?

Muốn con mình làm con nuôi nhà giàu? Điên rồi!

“Cút đi, cút ~ Cô tốt nhất là nên câm miệng lại đi!”

“Cô thấy mình xứng đáng làm mẹ sao?”

Từ Sơn Tùng lạnh lùng nói, trong mắt cơ hồ kết lại một tầng băng, “Có cần tôi đem xe đẩy cô ra ngoài không?”

m thanh lạnh đến tận xương tủy, nó như có ma lực làm người khác không rét mà run.

Lý Tú Tú bĩu môi, một chân vừa mới bước ra, nhưng cô ta lại không quản được cái miệng mình, “Kia, nếu con hai người không tìm được, nhà mấy người hiện tại chỉ còn có hai người, nhà hai phòng rất lãng phí, có thể hay không….”

“Không thể! Cút! Mau cút a!” Kiều Hoa trực tiếp quăng một ly trà nhỏ qua.

Từ Sơn Tùng tiến lên một bước, xách cổ áo Lý Tú Tú đi ra khỏi viện.

Nếu không phải vì trong n.g.ự.c chị ta có đứa nhỏ, Từ Sơn Tùng đã đem chị ta ném đi, hung hăng quăng ngã mới đủ để phát ti3t cơn phẫn nộ trong lòng.

Tống Thanh Bình cũng tức không kém, chị ấy cảm thấy mấy lời Lý Tú Tú nói như đang nói mình, chị ấy tức giận ném chổi quăng về người Lý Tú Tú.

“Cút! Cô đúng là bạch nhãn lang, đồ không biết xấu hổ! Viện của chúng tôi không chào đón cô! Cô tới từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó đi! Đừng ở đây làm chướng mắt chúng tôi! Mau cút!”

Lý Tú Tú không phải là người chịu nhẫn nhục, thêm nữa, chị ta đã ở miếu gần một tháng, không nhà để về, chị ta đã sớm nghẹn một bụng. Lúc này, bị mấy người ném, lại đánh, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Lộ nguyên hình, bộc lộ ra bản chất thật sự.

“Được, tới chỗ nào thì đi chỗ đó đi!” chị ta chỉ vào nhà phía sau vợ chồng Từ Sơn Tùng, “Đây chính là nhà mẹ tôi năm đến bệnh viện cũng đi, ở đây sinh ra tôi, các người mới là người phải cút đi, đem nhà này đưa cho tôi! Bằng không tôi không đi chỗ nào cả!”

Tống Thanh Bình tức đến bật cười, hít sâu, chỉ vào nhà của Từ Sơn Tùng, “Cô cũng biết mẹ cô sinh cô ra ở đây, vậy sao cô không biết được báo đáp cha mẹ cô? Không có cha cô thì mẹ cô có thể đẻ cô sao? Cô đối xử với ba cô thế nào?”

“Chính là! Chị có biết ba cô vì chị mà tức c.h.ế.t không! Nếu không phải tại chị thì giờ ba chị vẫn còn khỏe mạnh!” Trần Giai Mỹ am hiểu nhất là chọc vào nỗi đau của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.