Đến hôm nay Lý Tú Tú mới biết được tình huống thực tế.
“Cái gì? Sao có thể, các người nói gì a! Sao ba tôi lại vì tôi mà tức chết, tôi chỉ gả cho người ta, cũng không làm gì đại nghịch bất đạo…..”
Điền Kiên Trung phụ họa: “Chị gả chồng, sao gả chị không gả cho ai ở Lê An đó. Chị có nghĩ tới không, ba chị chỉ có mình chị là con! Người trong nhà đều c.h.ế.t sạch, chị cũng gả đi ra ngoài, ai chăm sóc ông ấy? Ba chị già như vậy, cực cực khổ khổ mới đem chị nuôi lớn, chị lại vì người khác mà vứt bỏ ông ấy?”
“Nếu đổi là tôi, tôi đã sớm xem chị như là đồ c.h.ế.t đi! Cho dù có Từ Sơn Tùng chăm sóc thì cũng không sống được với thể loại con như chị!” Trần Giai Mỹ hừ lạnh, “Hơn nữa chị gả cho người ta, một lần cũng không trở lại thăm, đến phong thư cũng không có! Chẳng lẽ nhiêu đây không đủ làm cho tức giận sao? Sinh ra được đứa con như chị không bằng rặn ra cục xíu mại ăn cho rồi.”
“Các người nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Chẳng lẽ tôi không muốn quay về thăm ba tôi, tôi không muốn gửi thư cho ông ấy! Tôi là không có biện pháp khác a!” Lý Tú Tú liều mạng lau nước mắt, hai đứa nhỏ đáng thương không biết chuyện gì đang xảy ra, liều mạng nắm chặt vạt áo của mẹ.
Bọn chúng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, ở đây có nhiều người mắng mẹ bọn chúng như vậy. Bọn chúng chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước, muốn khóc nhưng không dám khóc.
“Ở nông thôn điều kiện khó khăn a. Trong nhà lại nghèo, tôi làm gì có tiền mà mua vé xe lửa? Nào có tiền gửi thư? Một đồng để ăn còn hận không thể chia làm hai! Tôi làm sai cái gì sao?” Lý Tú Tú tố khổ.
Mọi người vừa nghe, người thiện lương một chút bắt đầu có chút đồng tình với chị ta.
Chỉ nghe Tống Thanh Bình lại nói: “Cô trước đó từng là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chẳng lẽ cô không biết điều kiện của nhà chồng cô? Nhà nghèo hay giàu là do cô lựa chọn, không ai ép cả, chính cô lựa chọn gả cho anh ta!”
Trần Giai Mỹ: “Đúng vậy! Chuyện cô làm thì cô phải tự chịu trách nhiệm!”
Người như này, không biết nên gọi là ích kỷ hay gọi là “vô tư” quá độ.
Chỉ có thể cảm khái ~ Cánh rừng lớn còn có cây tốt cây xấu, người cũng có người này người kia!
Cuối cùng, kế hoạch bán thảm của Lý Tú Tú thất bại, chị ta xám xịt bỏ chạy.
=====================
Tục ngữ nói không sai, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, khi mọi người buông lỏng cảnh giác, cho rằng xã hội an toàn thì bọn buôn người hoành hành.
Kiều Minh mất tích đến ngày thứ tư, thì toàn thành phố có thêm bốn đứa trẻ nữa mất tích!
Ở Lê An, đã có hơn mười đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc!
Quả thật là vô pháp vô thiên, không đem pháp luật để vào mắt! Việc này đã kinh động tới Cục Công An, cũng gây xôn xao trong xã hội. Hiện tại, chỉ cần gió hơi thổi một chút cũng làm cho người lớn sợ bọn trẻ bị bắt cóc.
Này còn không phải sao, tại Trần gia, còn chưa tìm được Trần Cảnh Đào (*), hôm nay tan tầm về, khi gọi bọn nhỏ, chỉ có Trần Nam Nam trả lời, không thấy Trần Cảnh Khang lên tiếng, đi đến trường học cũng không có.
(*) Chỗ nhân vật bị bắt cóc chung ngày với Kiều Minh là nhân vật Trần Cảnh Đào, nhưng vì hiểu lầm mà mình lại ghi là Trần Cảnh Khang. Mình xin lỗi mọi người nhiều. Mình xin chỉnh lại, Trần Cảnh Đào bị bắt cóc trước rồi đến Trần Cảnh Khang. Mình xin lỗi vì sự sai sót này, mong mọi người thông cảm.
Xoay người qua nhà vợ tìm, nhưng Lâm Thải Hà mới vừa đi làm về, sao biết con chạy đi đâu, ngày thường không phải đều là bà nội bọn trẻ đón sao?
Hơn nữa, Trần Cảnh Khang không phải là đứa nhỏ, Trần Cảnh Khang năm nay đã chín tuổi. Ở Lê An, những đứa trẻ mất tích đều là những đứa trẻ dưới 6 tuổi, con đi học nhà trẻ. Chính vì vậy mà hai vợ chồng bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Cảnh Khang lớn như vậy, ai lại đi bắt cóc? Hơn nữa, bắt về cũng không thể nuôi thì bắt làm gì?
Còn cháu trai nhỏ Trần Cảnh Đảo mất tích là ngoại lệ, tuy rằng Cảnh Đào bảy tuổi nhưng vì năm đó Tống Thanh Bình sinh non nên con trai mới nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa. Chính vì vậy mà Trần Cảnh Đào đi học trễ hơn một năm so với những đứa trẻ khác. Người không biết, đều cho rằng Trần Cảnh Đào 6 tuổi.
Không tìm được con trai, Trần Đại Tài đổ hết tội lên người vợ mình.
“Cô là cái đồ đàn bà không biết chăm con! Nếu Cảnh Khang bị bắt đi, cô xem tôi thu thập cô thế nào!”
Lâm Thải Hà không phải là người có tính cách dịu dàng như tên mình, chị ấy lập tức bật lại, “Anh trách tôi? Anh trách tôi không biết chăm con? Mỗi ngày tôi đi làm kiếm tiền, buổi chiều đi về con phải nấu cơm cho cả nhà. Tôi vừa mới về nhà, sao tôi chăm thằng bé được? Không phải mẹ luôn là người đón sao! Anh ở đây nói tôi sao không đi nói mẹ anh đi?”
“Cô!”
Trần Đại Tài duỗi tay ra, nhưng Trương Hồng Yến đã nắm tay Trần Cảnh Khang từ trong sân đi vào, híp mắt nhìn hai vợ chồng.
“Cãi nhau cái gì, vừa về nhà đã cãi, ngại gần đây yên bình quá sao?”
Trần Cảnh Khang thoát khỏi tay bà nội, cầm bánh nướng chạy nhanh vào phòng ngủ.
“A! Bánh nướng! Anh cho em với!”
Hai đứa nhỏ vui vẻ ở trong phòng chia bánh nướng, lại nhìn thấy chai nước tương trong tay Trương Hồng Yến…
Thì ra là được bà nội đưa đi mua nước tương.
Lần này, đổi lại là Lâm Thải Hà mắng chồng.
Không trách Trần Đại Tài phản ứng quá mức, gần đây người lớn nào cũng bị bọn buôn người làm cho hoảng sợ.