“Sơn Tùng, gần đây nhà ga và bến xe đều phong tỏa nghiêm ngặt, khách đi qua cũng phải kiểm tra hành lý xem có bỏ trẻ con ở trong không, nhưng cũng không tìm thấy được bọn trẻ. Anh đoán, bọn trẻ hẳn là vẫn còn ở trong thành phố!”
Lệ Ngọc nói một chút tin tức với Từ Sơn Tùng.
“Gần đây còn có đứa trẻ nào bị mất tích sao?” Từ Sơn Tùng hỏi.
“Nghe nói hôm qua có một đứa bé nữa, nhưng không phải là mất tích trước cửa nhà trẻ, mà là bị mất tích trên đường về nhà.” Cách nhà trẻ mấy con phố.
Từ Sơn Tùng nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, “Trên đường về? Người lớn không có ở đó sao?”
“Nghe nói là người lớn không có ở đó, đứa bé tự đi lạc.”
“Tự đi lạc?” Không phải bọn buôn người?
Cho dù đứa trẻ bốn năm tuổi có đi lạc cũng không đến mức không biết đường về nhà, thời buổi này người dân có lòng tốt còn rất nhiều, chỉ cần đứa bé đó hỏi một chút, không ai là không giúp đứa bé đó đền đồn cảnh sát.
Nghĩ đến cái gì, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên kích động bấu chặt vai của Lệ Ngọc, ánh mắt tối sầm lại, “Đi! Đừng ở ga tàu hỏa ngồi chờ nữa, chúng ta đi nhà trẻ!”
“A? Ấu….Nhà trẻ?”
Gần đây công an quản rất nghiêm, có cho mười lá gan bọn bắt cóc cũng không dám đến gần nhà trẻ a!
Sao lại đi ngồi xổm chỗ này?
Nhà trẻ được canh chừng rất kỹ, bởi vì là nhà trẻ của phân xưởng, nếu xảy ra chuyện, nhà máy cũng sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, cho nên bọn họ bỏ tiền ra mời thêm hai bảo vệ nữa.
Nhưng đừng quên, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!
“Ai, Xuân Lan! Chị cũng ở gần chỗ này sao? Cũng tới đón cháu à? Đã lâu không gặp, gần đây chị có khỏe không?”
Mới từ nhà trẻ đón cháu trai ra, bác gái chuẩn bị đi về nhà mình, lại bị một người phụ nữ trung niên gọi lại.
“Cô là?”
Người phụ nữ ước chừng chưa đến 40 tuổi, tóc ngắn, đôi mắt sáng ngời, nhìn phong thái rất chững chạc tài giỏi.
Bác gái híp mắt nhìn, mở to mắt ra nhìn kỹ, nhưng cũng không biết người phụ nữ trước mặt này là ai.
Người phụ nữ thao thao bất tuyệt như gặp lại bạn cũ, cười đến sáng lạn: “Ai nha! Là tôi a, Xuân Lan, mới có mấy năm không gặp mà chị quên tôi rồi sao?” Vừa nói, vừa lặng lẽ giữ chặt bác gái, ý cười càng thêm tươi, “Nhớ không? Là tôi nè!”
Bác gái tuy rằng nói là bác gái nhưng cũng chỉ tầm bốn mươi hơn một chút, chẳng qua là do dãi nắng dầm mưa mà già trước tuổi, cho nên người phụ nữ gọi bác gái là “Xuân Lan” cũng không phải là mạo phạm.
Chỉ là nghĩ kỹ một chút, hai nữ nhân này có thể làm bạn với nhau được sao?
Hai người vẫn luôn dây dưa, người phụ nữ kia vẫn không có ý định nói tên mình ra, nhưng cũng không có ý định thả người.
Bác gái vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, nhưng cho dù cố nhớ đến thế nào cũng không nghĩ ra được kết quả.
Dừng một chỗ hồi lâu, đứa nhỏ bên chân cũng nhàm chán, đứa bé ngó loạn khắp nơi.
Bên kia, không biết từ khi nào xuất hiện một bà cụ già, thân hình hơi cong, ngũ quan hiển từ, cười với thằng bé.
“Ngoan, bánh đường nè, bánh đường ăn rất ngon.”
Không ý thức được nguy hiểm, đứa bé cũng có một chút cảnh giác, nhưng thấy vẻ mặt hiền từ kia khó tránh khỏi nhớ đến bà nội mình….Mà bà nội sao có thể là người xấu được?
Vì thế đứa bé duỗi tay muốn lấy bánh đường.
Bà cụ kia thuận thế lùi về sau nửa bước.
Bước lùi này, đứa bé cũng bất tri bất giác mà lùi theo, đứa bé buông vạt áo của bà nội mình ra.
Sau đó, chậm rãi đi theo bà cụ kia, nhìn bánh đường một cách si mê.
Nhà trẻ lúc tan tầm rất náo nhiệt, người đến kẻ đi, đâu đâu cũng là người lớn tới đón trẻ con, thử hỏi ai lại chú ý đến một “bà nội” có khuôn mặt hiền từ cùng “cháu trai”. Căn bản là không một ai hoài nghi.
Đáng tiếc là, cho dù bọn họ có ngụy trang kỹ, nhưng vẫn bị Từ Sơn Tùng ngồi canh phát hiện.
Lệ Ngọc cùng hai người anh em khác cũng chú ý, định xong lên bắt bà cụ kia.
Kết quả là, Từ Sơn Tùng ngăn cản không cho đi.
“Đừng gấp, trước hết chúng ta cứ đi theo, xem bà ta dẫn đứa bé chạy đi đâu.”
Bên kia đứa bé bị bánh đường hấp dẫn, bên này bà nội lại bận tán gẫu với người phụ nữ xa lạ.
Chờ đến khi bác gái phát hiện cháu trai không thấy đâu, mới sốt ruột hô to, khi quay đầu lại, người phụ nữ đứng tán gẫu cũng biến đi mất!