Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 377



“Kia, Minh Minh nhà chúng ta đâu? Có tìm thấy thằng bé không? Chúng ta có thể tìm được sao?” Kiều Hoa bắt lấy chút tia hy vọng cuối cùng, nhưng thần may mắn vẫn chưa mỉm cười với cô….

Nuốt xuống chua xót, Từ Sơn Tùng ôm chặt lấy Kiều Hoa: “Có thể.”

Kiều Hoa khó chịu khóc lớn, cô ôm chặt lấy anh khụt khịt, than nhẹ, đôi mắt cô lại bắt đầu đau.

Từ Sơn Tùng cố gắn dỗ cô, anh nói: “Chúng ta đi về nhà trước có được không?”

“ Ân.”

Có được lời hứa hẹn Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa đã mất ngủ nhiều đêm cuối cùng cũng có thể an ổn ngủ được một giấc.

Nhưng giấc ngủ này không phải tốt lắm, nửa đêm cô tỉnh dậy một lần, trong đầu đều là hình ảnh của con trai.

Cô khó chịu, nhưng bởi vì mệt mỏi, lại nặng nề ngủ tiếp.

Từ Sơn Tùng đưa cô đến nhà, rồi lại nhanh chóng chạy ra nhà ga để canh, bất chấp cả việc anh một ngày một đêm chưa ngủ.

Bên kia Trần Bách Đào đã tìm về, già trẻ nhà họ Trần đều vui như hội. Bọn họ nghe nói là do Từ Sơn Tùng tìm được nên vội vàng mang theo con tai đến dập đầu cảm ơn với Từ Sơn Tùng.

Ôn tồn trong chốc lát, nhưng thật không thả lỏng, hai vợ chồng Trần Nhị Thuận thống nhất sau khi tan tầm sẽ giúp vợ chồng Từ Sơn Tùng tìm con.

n tình này, trừ bỏ làm chuyện này, bọn họ thật sự không còn cách nào để báo đáp.

Mấy ngày nay, có không ít gia đình tới đây nói lời cảm ơn.

Người lớn thì vừa khóc vừa cười nói cảm ơn với Từ Sơn Tùng, nào là đưa trứng gà, nào là đưa bánh kẹo như lời cảm ơn. Sân nội viện chật cứng, náo nhiệt cực kỳ.

Biết chính con trai nhà Từ Sơn Tùng vẫn chưa tìm được, bọn họ chua xót mà an ủi.

Loại chuyện này, chỉ khi nào thật sự trải qua mới biết được sự đau đớn của nó.

Tuy rằng còn sáu đứa trẻ chưa tìm được, nhưng lần này Từ Sơn Tùng đã lập công lớn, trực tiếp phát hiện ra đường dây buôn người lớn, phát hủy đường dây này.

Nhưng hai vợ chồng một chút cao hứng cũng không có.

Đồng chí cảnh sát tới nhà thông báo, nói mời hai người tới tham gia trao bằng khen, còn có mời phóng viên đến, nhưng Từ Sơn Tùng đều từ chối.

Con trai còn chưa tìm được, anh nơi nào có tâm tình tiếp nhận phỏng vấn.

Tiền bọn buôn người kiếm được đều bị công an tịch thu, trong đó, trích ra một ngàn đồng để khen thưởng vợ chồng Từ Sơn Tùng. Nhưng hai vợ chồng lại hy vọng có thể đổi một ngàn đồng này để lấy con trai a….

Hai vợ chồng thương lượng một chút, đem tiền này chia ra cho năm nhà chưa tìm được con cái.

Năm nhà này cũng ngày đêm tìm con, bọn họ cũng không thể đi làm, mỗi đôi vợ chồng được hai trăm đồng, coi như có thể giải quyết được chuyện sinh hoạt trong đoạn thời gian này.

Cái này, mọi người thật sự xem trọng vợ chồng Từ Sơn Tùng.

Cho dù chính mình cũng không như ý, nhưng vẫn tình nguyện giúp đỡ người khó khăn đồng cảnh ngộ.

Lại nửa tháng trôi qua, công an cũng dần mất hy vọng, ga tàu và bến xe cũng dần thả lỏng.

Đúng lúc này, Từ Sơn Tùng lại đột nhiên liên hệ với năm nhà kia, để bọn họ mỗi ngày đều ngồi canh ở ga xe lửa và bến xe.

Tuy rằng mọi người không biết vì sao, nhưng vẫn làm theo.

Mấy ngày liền, Từ Sơn Tùng không thể nghi ngờ là con dê đầu đàn, trong lúc mọi người hoảng loạn, chỉ có anh là trấn định, bình tĩnh phân tích cục diện.

Không nói đúng hay không, ít nhất mọi người đều có tâm, bất luận là tìm được hay không bọn họ đều nghe Từ Sơn Tùng phân phó, tổng thể vẫn cảm nhận được một chút hy vọng.

“Hiểu Tuệ đâu? Sao hôm nay không tới?”

Hiểu Tuệ là mẹ của một trong năm đứa bé bị mất tích, cô bé năm nay ba tuổi, hai vợ chồng kết hôn năm năm mới sinh được cô bé.

Phùng Quế, người mẹ luôn đi với Hiểu Tuệ, thở dài nói: “Buổi sáng nay lúc chồng cô ấy đi làm cơm, cô ấy ở trong phòng thắt cổ….”

“A?” Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Kiều Hoa cũng khiếp sợ trừng lớn mắt.

“Tại sao lại như vậy? Sao lại thế?”

“Người có sao không? Cứu kịp không?”

Phùng Quế lắc đầu, “Không sao, phát hiện kịp thời, nhưng tôi nghĩ tinh thần của cô ấy không ổn định, sợ là…Ai!”

“Đáng c.h.ế.t bọn buôn người! Bọn chúng hủy hoại không biết bao nhiêu gia đình a!”

Kiều Hoa đương nhiên đau lòng, một màn này lần nữa làm cho chóp mũi cô đau xót, lần nữa lại muốn khóc.

Không được, cô phải kiên cường, phải tìm được con trai trước khi ngã xuống.

Sơn Tùng nói đúng, thân thể là gốc, muốn tìm được con, cha mẹ không thể nào ngã xuống, nhất định không thể….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.