Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 379



Từ Sơn Tùng nôn nóng muốn giành lại Kiều Minh từ trên tay của người đàn ông kia.

Người đàn ông kinh hoảng, sau khi phán ửng lại thì ôm chặt lấy Kiều Minh, vợ hắn ta nghe tiếng động cũng tiến lên ngăn cản.

Người đàn bà chửi ầm lên, “Cậu là ai a? Cậu là bọn buôn người đúng không? Con trai chúng tôi mà cũng dám dành!”

Vừa nghe thấy bọn buôn người, mọi người theo phản xạ mà vây quanh lấy Từ Sơn Tùng.

Gần đây, ở Lê An bọn buôn người hoành hành ngang ngược, dân chúng ở Lê An đã sớm được cảnh bảo. Trước mặt nhiều người như vậy mà cũng dám bắt cóc trẻ con, này đúng là điên rồi!

Hốc mắt Từ Sơn Tùng đỏ ửng, anh gắt gao nắm chặt bả vai của người đàn ông, “Hắn ta mới là bọn buôn người! Hắn ta bắt con trai tôi! Hắn ta trộm con của tôi!”

“Minh Minh! Minh Minh!” Người đàn ông không dễ dàng rơi lệ, nhưng Từ Sơn Tùng hôm nay đã khóc vì Kiều Minh.

Từ Sơn Tùng mặc kệ nước mắt đang chảy, bộ dạng dữ tợn chất vấn, “Các người làm gì thằng bé? Các người làm gì con tôi!”

“Cậu bị tâm thần à! Đó là con trai chúng tôi! Cậu có bệnh hả?” Hai vợ chồng xô xô đẩy đẩy, nhưng Từ Sơn Tùng vẫn như kẻ điên giữ chặt lấy hai người, ai cũng không thoát được!

“Có bệnh a! Đây là người điên! Tên này muốn cướp con của chúng tôi!”

“Mọi người giúp với! Giúp chúng tôi với!”

Mọi người xung quanh xác nhận có giúp đỡ, nhưng là giúp cảnh sát dữ cả ba người lại.

Mặc kệ trong ba người này ai nói thật ai nói dối thì cứ đến đồn công an là biết!

Hai vợ chồng kia quyết đoán ném đứa trẻ trong n.g.ự.c mình xuống, oa oa bỏ chạy!

Mạng mình quan trọng hơn!

Từ Sơn Tùng lanh tay lẹ mắt đón lấy Kiều Minh, dùng sức ôm chặt cậu như trân bảo, “Đừng cho bọn họ chạy! Hai người đó là kẻ buôn người đó! Bọn buôn người ~”

Cũng may là có nhiều người, cho nên hai vợ chồng đó rất nhanh bị bắt, muốn trốn cũng không trốn được!

================

Đời người có hỉ sự: Mất mà tìm lại được, gặp lại nhau sau nhiều năm đi xa, sự nghiệp thành công.

Tiểu Bảo Bối của Kiều Hoa cuối cùng cũng tìm lại được, đáng tiếc, Kiều Minh bị người ta đánh thuốc ngủ quá liều, cho nên gọi như thế nào cũng không tỉnh.

Dưới sự giúp đỡ của đồng chí cảnh sát, Từ Sơn Tùng vô cùng lo lắng đem con trai đến bệnh viện.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận chỉ có thể chờ, chờ đến khi thuốc hết tác dụng. Hiện tại chỉ có thể nằm theo dõi ở bệnh viện, chờ khi tỉnh thì bác sĩ kiểm tra lại lần nữa, không có vấn đề gì mới được xuất viện.

Từ Sơn Tùng đau lòng không thôi, anh hận đám người kia nỡ lòng nào lại làm như vậy!

Đây là đứa nhỏ a! Nếu dùng thuốc quá liều sẽ ảnh hưởng đến đầu óc của đứa bé!

Canh giữ bên giường bệnh trong chốc lát, Từ Sơn Tùng bỗng nhớ tới mình còn chưa kịp đem tin tức này nói cho vợ mình, anh vui đến quên luôn mọi chuyện rồi.

Không đến hai mươi phút sau khi nhận được tin, Kiều Hoa dùng tốc độ nhanh nhất để có mặt tại bệnh viện, cô vừa chạy vừa khóc.

Kiều Hoa nuốt xuống âm thanh đang mắc nghẹn ở cổ họng, trong người cô giờ đây mỗi tế bào đều không ngừng gào thét.

Cũng mau Từ Sơn Tùng vẫn luôn ở cửa chờ cô, Kiều Hoa vừa đến lầu hai đã thấy anh.

“Sơn Tùng! Minh Minh đâu, anh tìm được Minh Minh ở chỗ nào? Hiện tại thằng bé sao rồi?”

Nếu không có việc gì thì tại sao lại phải nằm bệnh viện?

Một đường tới đây cô vì lo lắng dày vò mà như sắp chết!

Nếu không phải vì thời buổi này không có ô tô, bằng tốc độ đạp xe của cô, nói không chừng đã sớm gặp tai nạn!

Tay chân Kiều Hoa lạnh lẽo, cô run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng.

“Không có việc gì, không có việc gì. Minh Minh không sao, hiện tại thằng bé đang ngủ, ngủ một lát liền tỉnh.” Từ Sơn Tùng đau lòng ôm lấy cô, đem cô dẫn vào phòng, “Thằng bé ở bên trong, em đừng lo lắng.”

Kiều Minh như thiên sứ, cậu nhóc an tĩnh nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi khô ráp.

Chỉ mới hơn hai mươi ngày, sao con trai cô lại trở nên yếu ớt đáng thương như thế này?

Kỳ thật đừng nói Kiều Minh, Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng cũng không khác con trai mình là bao, có người nào không chật vật?

Hoàn toàn không thấy được bộ dạng gọn gàng ngăn nắp của ba người trước đây.

“Minh Minh, Minh Minh….Bảo bối của mẹ.” Kiều Hoa cẩn thận từng chút đụng vào con trai, một chút sức lực cũng không dám, cô sợ đụng mạnh con trai sẽ vỡ mất, “Thằng, thằng bé thật sự không có việc gì chứ?”

Ngón tay dừng ở chóp mũi trong chốc lát, hô hấp của Kiều Minh tuy mỏng manh nhưng không phải không có.

Lúc này Kiều Hoa mới thoáng thả lỏng.

“Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ thôi. Ngủ một lát là tốt.” Anh không dám nói cho cô việc Kiều Minh bị cho dùng thuốc ngủ.

Có chút chuyện mình anh chịu đựng là được.

Vợ anh đã chịu đựng đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.