Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 382



Trước đó vì lo lắng cho con trai, nên Kiều Hoa cơ hồ không quá chú ý đến Từ Sơn Tùng. Lúc này mới phát hiện, quầng thâm dưới mắt anh cũng đen sì, cả người gầy đi một vòng.

Cũng không biết, hai mươi ngày qua, Từ Sơn Tùng vừa phải an ủi cô, vừa phải đi tìm con trai, lại đi tìm người giúp, cô cũng không thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian này anh dựa vào đâu mà trụ được đến giờ.

Nghĩ, Kiều Hoa cảm thêm áy náy, ôm lấy Từ Sơn Tùng.

“Sơn Tùng, anh vất vả rồi.”

“Cảm ơn ba ba, con ôm ba ba một con. Ba ba, con yêu ba, Minh Minh siêu cấp yêu ba. Cảm ơn ba đã cứu con về.” Nếu không có ba ba, hẳn là cả đời này nhóc sẽ không được gặp mẹ.

Vợ ôm, con trai bày tỏ tình cảm, bấy nhiêu thôi cũng đủ để Từ Sơn Tùng quên hết những áp lực cùng mệt mỏi mà anh phải chịu đựng.

Mọi việc hết thảy đều đáng giá.

Một tay ôm lấy Kiều Minh, một tay lại đè chặt ót con trai, để con trai sát bên cạnh mình. Hai trái tim liền kề nhau đập thật vội.

“Con trai ngoan, ba ba cũng yêu con”

Sau đó Kiều Minh múc một miếng bánh trong hộp đựng thức ăn, “Ba ba cũng ăn đi, ba ba ăn bánh thịt nè, mẹ và con ăn không hết.”

Từ Sơn Tùng theo bản năng định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của con trai, anh không đành lòng mở miệng, há miệng nuốt vào.

Há miệng to quá nên không chú ý, cắn nhầm tay của Kiều Minh, chọc cho cậu nhóc bị ngứa mà cười ha hả.

Không khí cuối cùng cũng hết nặng nề.

Đút ba một miếng bánh thịt, mẹ một ngụm cháo trắng, một nhà ba người rốt cuộc cũng khôi phục lại, lại ấm áp như xưa.

============ Kiều Minh vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại cậu nhóc không thể ngủ lại được, sống sót sau tai nạn, nhóc có quá nhiều điều muốn phát ti3t.

Hai vợ chồng Kiều Hoa thì ngược lại, hiện tại đã tìm được con trai, chuyện đầu tiên họ muốn làm là ngủ một giấc thật ngon.

Chuyện khác, chờ tỉnh dậy rồi tính.

Hai người lớn mỗi người nằm một giường nghỉ ngơi, bạn nhỏ Kiều Minh chốc chốc thì bò lên người Kiều Hoa, chốc chốc lại đi qua giường Từ Sơn Tùng, hai người đều phải ôm một chút thì cậu nhóc mới vui vẻ.

“Sau khi bọn họ bắt con có đánh, có mắng con không?” Bắt được Kiều Minh đang bò loạn, Kiều Hoa hỏi.

Kiều Minh tự ngẫm một lát, nhào vào lòng n.g.ự.c Kiều Hoa, “Mẹ, bọn họ là giả, bọn họ bắt con gọi bọn họ là ba mẹ, con không gọi, bọn họ liền nói con không ngoan. Bọn họ hù con rằng, nếu không gọi sẽ không cho con ăn cơm.”

Ngữ khí này hẳn cũng không phải là chịu quá nhiều cực khổ, xem ra bọn bắt cóc này cũng không làm những hành vi mà Kiều Hoa đã suy nghĩ tới trước đó.

“Kia, bọn họ có cho con ăn cơm không?” Kiều Hoa nhắm hai mắt, ôm con trai hỏi tiếp.

Kiều Minh lắc đầu, một bàn tay ôm cổ cô, một bàn tay nghịch mấy lọn tóc của cô, lẩm bẩm nói: “Bọn họ cho con đói bụng ba lần. Buổi sáng không cho ăn, buổi trưa cũng không, buổi tối cũng thế. Sau đó, người mẹ giả kia cho con ăn màn thầu, bọn họ nói sẽ đối tốt với con, nói con m.á.u quên ba mẹ mình đi.”

Khả năng là đôi vợ chồng đó thấy dùng biện pháp mạnh không được, cho nên chuyển sang dùng biện pháp mềm.

Đứa nhỏ mà, đặc biệt là những đứa bé nhỏ như Kiều Minh, chỉ cần đối tốt với bọn nó một chút, khi lớn lên bọn chúng sẽ tự động quên ba mẹ ruột của mình, còn lo lắng đến vấn đề bọn nhỏ không thân với mình sao?

Kiều Minh giống như tuyên thệ, ôm chặt lấy Kiều Hoa, nói từng câu từng chữ rõ ràng, “Mẹ, con sẽ không quên mẹ đâu, con mới không quên ba mẹ.”

“Con biết rõ nha, mẹ tên là Kiều Hoa, ba ba tên là Từ Sơn Tùng, nhà chúng ta số 88 phố Tử Uyên. Còn có dì hai nữa, tên dì hai là Kiều Yên, dì hai có Tiểu Bảo Bảo tên là Chí Vĩ….Mẹ, chúng ta đã lâu rồi chưa đi thăm em trai nhỏ.”

Nói thật, Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đều cho rằng, sau khi tìm được con trai về, Kiều Minh sẽ có những di chứng nhất định.

Giống như sẽ quay lại bộ dạng nhút nhát như hồi ở nông thôn, hay giống như sẽ khóc không ngừng, hoặc tệ hơn sẽ trở nên trầm cảm vì thiếu cảm giác an toàn….

Nhưng hiện tại xem ra, năng lực tự chữa lành của con trai bọn họ rất cao, so với những suy đoán trước đó của hai vợ chồng thì đều tốt hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.