Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 384



Ba ngày sau lại có tin vui khác truyền tới, con của Phùng Quế cũng đã tìm được ở bến xe.

Nhưng đáng giận chính là, đứa bé cũng bị chuốc thuốc ngủ, bị nhét vào bao tải!

Nếu không phải là do đứa bé nửa đường tỉnh lại, ở trong bao tải giãy dụa, căn bản người ta sẽ không phát hiện!

Sau đó, khách ở bến xe lập tức đi báo công an, lúc này công an mới gọi vợ chồng Phùng Quế tới nhận con.

Hai vợ chồng Phùng Quế trực tiếp quỳ gối ở Cục Công an, để cảm ơn đồng chí công an, cảm ơn ông trời.

Nhưng may mắn này không phải là ai cũng có.

Không phải mỗi người được thần may mắn đến thăm.

Sau một đoạn thời gian, cũng không có tin tức tốt nào khác truyền tới.

Ở cửa hàng Kiều Hoa cũng dán hình ba đứa bé bị mất tích.

Trong đó, có hai tấm là cắt từ ảnh gia đình của đứa bé đó xuống, tấm còn lại không tính là ảnh chụp mà là tranh chân dung.

Bánh xe số phận vẫn cứ quay, vận may hay xui rủi sẽ là số phận của mỗi người ~ Có nhà vui cũng có nhà buồn.

Bên này Kiều Hoa vừa tìm được con, bất chấp nhà khác an ủi như thế nào, cô cảm thấy cô ở bên cạnh con trai không đủ.

Hai mẹ con như hình với bóng, đi chỗ nào cũng có nhau, chính là đi vệ sinh cũng đi theo rồi ở ngoài cửa chờ, hoặc để Từ Sơn Tùng đi vào trong với con trai.

Hơn hai mươi ngày không làm, sau khi Từ Sơn Tùng tìm được con trai, anh cũng không vội đi phố Bạch Vân, anh quyết định, tiếp tục “nghỉ phép”.

Ít nhất là ở nhà với con trai một tuần, chờ cảm xúc hai mẹ con Kiều Hoa ổn định anh mới đi quay lại làm việc.

Bọn họ cùng nhau trang trí nhà mới chưa xong, cùng nhau dạo phố, cùng nhau sắm nhu yếu phẩm thường ngày.

Sau đó, Từ Sơn Tùng thậm chí còn mang theo vợ và con trai đi sang tỉnh cách vách để đi leo ngọn núi nổi tiếng nhất ~ “Núi Thái Sơn”

Núi Thái Sơn là thiên đình nhỏ, leo lên đ ỉnh có thể ngắm toàn cảnh không sót gì.

Thời khắc trèo lên đ ỉnh núi, mọi phiền muộn gần như là trôi theo những đám mây, phiêu dật về nơi khác. “Minh Minh, núi Thái Sơn có cao không?”

“Cao ạ! Thật là cao!” Hướng từ chân núi nhìn ra xa, nhìn xa tít tắm, trên đầu thì những đám mây phiêu phiêu dật dật.

Sương mù xuất hiện.

Cậu nhóc Kiều Minh sợ hãi mà rụt cổ, ôm mấy đùi Từ Sơn Tùng, nhón mũi chân, “Ba ba, ba ba có thể ôm con không? Con có chút sợ hãi nha.”

Từ Sơn Tùng cười cười, cào cằm con trai, “Ôm con rồi không phải con sẽ cao hơn sao? Chẳng lẽ con không sợ?”

Tuy là trêu như thế nhưng anh vẫn bế con trai lên, “Thế nào, có phải nhìn thấy xa hơn không?”

“ Ân, hình như là xa hơn, nhưng cũng không phải là thế.” Nhóc còn tưởng rằng ngồi trong n.g.ự.c ba ba có thể chạm vào mây, rõ ràng thoạt nhìn rất gần nhưng lại rất cao. Nhưng đám mây kia cứ trôi lơ lững, thế nhưng mãi mà nhóc không thể sờ được nó.

Thật kỳ quái nha.

Cuối cùng, bắt cả nửa ngày, nhưng vẫn không bắt được đám mây nào….Toàn sờ vào không khí.

“Ba ba, ba ba có thể bắt một đám mây về cho con không?” Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Minh cảm thấy là do tay mình không đủ khỏe.

Phụt ~

“Ba ba cũng không phải thần tiên sao có thể bắt mây cho con. Sao con không nói ba ba đi lấy trăng cho con luôn đi?”

“Trăng ạ? Trăng xa quá, ba ba không với tới đâu.” Điểm này thì Kiều Minh thập phần biết tự lượng sức mình.

“Con mới năm tuổi a, sao một chút ảo tưởng cũng không có vậy?” Kiều Hoa niết mặt con trai, “Mây ba con còn lấy được, sao trăng lại không thể?”

Cậu nhóc Kiều Minh gãi mặt, “Kia, nói vậy, ba ba cần phải nhảy thật cao mới tới.”

Kiều Hoa cười đến díp cả mắt, “Lại để dành thêm chút tiền, ba ba với mẹ mang con ngồi máy bay, chúng ta đi Hải Nam xem biển xanh, có được không?”

“Mẹ ơi, chỗ chúng ta cũng có biển lớn nha.”

“Kia, không giống nhau, biển chỗ chúng ta tuy lớn nhưng không xanh lắm, để mẹ dẫn con đi xem chân chính thế nào là biển xanh. Chúng ta quyết định vậy đi!”

“Được a! Con thích màu xanh, con thích biển, con thích biển xanh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.