“Dì hai, em trai hiện tại có biết đi không?” Kiều Minh lại hỏi.
Kiều Yên cười nói: “Cháu đỡ em ấy, hẳn là em ấy có thể đi vài bước.”
Kiều Minh thử đỡ em trai trên giường để em trai tập đi, kết quả xương cốt thằng bé còn quá mềm, chỉ tập tễnh đi vài bước, liền nằm vật ra đó, không chịu đi nữa, làm cho ba người lớn cười ha hả.
“Em trai thơm quá.” Nâng em trai nhỏ dậy, Kiều Minh điên cuồng hôn em trai, m út em trai, áp mặt với em trai.
Khó có khi có bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp như vậy, Kiều Hoa thật sự muốn cảnh đẹp trước mắt có thể dừng mãi mãi.
“Đúng rồi chị, em mới làm bộ quần áo mới, đang đi rảnh thì qua đưa chị, hôm nay chị tới thật trùng hợp.”
Kiều Hoa đem quần áo đã sớm chuẩn bị tốt đưa qua.
“Có em ở đây, chị cũng chẳng cần mua quần áo nữa.” Kiều Yên nửa đùa nửa thật nói, chị nghịch nghịch quần áo trong tay, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề, “Em cùng Sơn Tùng khi nào định sinh đứa nữa?”
Kiều Hoa không chút phòng bị, bị hỏi thì sửng sốt, “Sao lại hỏi cái này?”
Trước đó cũng từng hỏi qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nói tùy duyên, duyên phận chưa tới cô không cách nào khác. Hiện tại cô cũng không dùng biện pháp phòng tránh nhưng mà đứa bé vẫn chưa có duyên gặp bọn họ.
Kiều Yên thở dài, “Đừng nói em có sốt ruột hay không, chị đây còn nóng ruột thay em.”
“Được mà, nếu chị là người ngoài thì chị sẽ không nóng nảy.” Kiều Hoa cũng cười.
Kiều Yên tức giận chọc trán cô, “Còn có tâm tư nói giỡn.”
“Gần đây biểu hiện của Sơn Tùng như thế nào mọi người đều nhìn thấy. Em xem, em ấy gầy hơn không ít? Hơn hai mười ngày a, chính mình áp lực này còn không chịu nổi, em ấy còn phải chăm sóc em, tìm Kiều Minh, còn phải nghĩ cách này nọ….Chị thấy trước đó cũng còn đô con hiện giờ gầy đi ít nhất mười cân!”
Liếc nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, Kiều Hoa có chút hụt hẫng.
Cô cắn môi nói: “Em bết, em đều biết, cho nên gần đây không phải đều mua thịt bồi bổ cho anh ấy sao?”
“Ý chị là, đều đã như vậy, em nên “khen thưởng” cho em ấy một đứa bé đi?” Kiều Yên buồn cười nói.
“Nhìn chị nói kìa, cái gì mà khen thưởng hay không khen thưởng. Chị nói giống như em bé muốn có là có vậy, muốn sinh là sinh không bằng!” Kiều Hoa bất đắc dĩ, “Tùy duyên tùy duyên đi, cùng lắm thì gần đây….”
Nói đến một nửa, dưới ánh mắt ép hỏi của Kiều Yên, lắp bắp nói:
“Cùng lắm thì gần đây chúng em cần cù….khụ ~” Kiều Hoa đỏ tận mang tai, “Ai nha, dù sao em cũng không biết đâu, đừng nói cái này nữa, đổi đề tài đi.”
Kiều Yên: “Trọng điểm không phải khen thưởng, quan trọng nhất chính là, lỡ đâu Minh Minh xảy ra chuyện gì….Chị sợ em giống như Lý Phàn Phàn, sau đó lại thắt cổ mẹ, sau đó lại làm nhiều chuyện điên rồ khác….”
Kiều Hoa đánh gãy lời chị, “Chị, chuyện này em cũng biết mà!” “Chuyện nghiêm trọng như vậy, em sớm đã nghĩ thông.” Kiều Hoa liếc chị mình, “Em cách chị chỉ một con phố, cũng không phải một tòa thành.”
“Được, như vậy chị yên tâm rồi. Tự sát là chuyện không nên.” Tự sát chính là hành động làm tổn thương người yêu thường mình nhất.
Cô sẽ không như vậy, vĩnh viễn không, sẽ không ích kỷ.
Cô không tự sát, ngược lại cô phải sống tốt, chí ích phải sống thì mới có cơ hội gặp lại Minh Minh.
Hơn nữa, Sơn Tùng yêu cô như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm bỏ anh được.
“Chị yên tâm, ngày lành của em cùng Sơn Tùng vẫn còn phía sau.”
============
Chạng vạng, cơm nước xong xuôi, đuổi Kiều Minh đi chơi cùng mấy bạn nhỏ ở trong viện.
Kiều Hoa làm cho Từ Sơn Tùng một thân quần áo mới, tự mình giúp anh mặc.
“Thế nào, vừa người không?”
Lần đầu tiên được vợ hầu hạ, anh cũng không biết nên nói cảm giác quái dị này như thế nào.
Từ Sơn Tùng không có thói quen này, anh nhanh chóng tự gài cúc áo, rồi bận quần dài, “Tự anh làm được.”
“Xấu hổ gì mà xấu hổ.” Kiều Hoa cười anh, rốt cuộc cũng không kiên trì nữa.
‘Là em làm, không cần bận cũng biết là vừa người.”
Từ Sơn Tùng khen, một tay nghịch cổ áo, thầm nghĩ đây là bộ đồ tốt….
Đang ở trước gương mân mê thưởng thức, phía sau đột nhiên có bàn tay vòng qua eo anh.
“Sơn Tùng, gần đây chúng ta lâu rồi không kia, nếu không, hiện tại….” Cô dùng ngón tay lành lạnh vòng quanh rốn ánh, nơi mẫn c ảm nhất trên cơ thể Từ Sơn Tùng.
Từ khi con trai mất tích, hai người liền tạm dừng sinh hoạt vợ chồng.
Con trai bình an vô sự, cảm xúc của Kiều Hoa cũng chưa ổn định lại, suốt ngày dính con trai, không rảnh phản ứng với anh.
Buổi tối thật vất vả hai người mới có không gian riêng, nhưng Kiều Minh vẫn muốn ngủ chung với ba mẹ, cũng thật hết cách.
“Bây giờ?” Từ Sơn Tùng kéo tay cô xuống, kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, thấy bức màn đã được kéo lại.
Sau đó anh nhanh chóng đem tay Kiều Hoa dịch lên trên cổ mình, hơi khom người, để đầu sát vào mặt cô, chần chờ nói, “Em hiện tại….Có thể chứ?”