Mất một lúc lâu, Từ Sơn Tùng mới quay lại thực tại.
Anh mừng rỡ như điên: “Tôi, tôi sẽ cẩn thận! Cảm ơn bác sĩ!”
Tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị trước, nhưng khi được bác sĩ thông báo, bọn họ vẫn kích động, vẫn kinh hỉ như cũ!
Kiều Hoa có chút không tin mà xoa xoa lên cái bụng của mình. Đây xem như là lần đầu tiên cô chân chính mang thai, sự thật này rất khó tin, cái bụng nhỏ của cô đã xuất hiện một bảo bảo……Đứa bé này mang theo sự chờ mong của mọi người mà xuất hiện…..
Sau đó, Kiều Hoa một tay nắm tay chồng, một tay nắm lấy tay con trai, ba người cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
Mười ngón tay đan chặt nhau, đầu óc Kiều Hoa vẫn có chút hoảng loạn.
Quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng thấy anh khẩn trương đến mức trán đầy mồ hôi, tứ chí cứ đờ, cô không khỏi bật cười.
Lúc này, Từ Sơn Tùng cực kỳ cực kỳ cẩn thận, anh nhìn chằm chằm chân Kiều Hoa, “Vợ ơi, em đi chậm một chút, cẩn thận bậc thang.”
“Mẹ, cẩn thận nha.”
Hai ba con như này bây giờ đều coi cô như con nít. Từ Sơn Tùng thì đau lòng vợ, ôn nhu săn sóc, tinh tế chú đáo. Còn Kiều Minh thì lại như ông cụ non, cứ dặn dò cô mãi thôi, chắc chắn sau này Kiều Minh lớn lên sẽ là một chàng trai ôn nhu!
Trên đường về nhà, Từ Sơn Tùng không đạp xe, tay to nắm tay nhỏ cùng nhau đi bộ về.
Mặt trời ngả về phía tay, tia nắng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh, cả mặt cậu nhóc trở nên sáng bừng.
“Mẹ ơi, bụng nhỏ có em sao ạ?” Kiều Minh thật cẩn thận sờ sờ vào bụng nhỏ của Kiều Hoa, hỏi.
“Chú bác sĩ bảo mẹ có Tiểu Bảo Bảo, mẹ có biết Tiểu Bảo Bảo là em trai hay em gái không mẹ?”
“Mẹ cũng không biết nữa.” Kiều Hoa lắc đầu cười.
“Vậy cũng tốt.” Cậu nhóc nhún nhún vai, nắm lấy tay mẹ, nhảy nhót theo hai người, “Con hy vọng Tiểu Bảo Bảo là em gái nhỏ, con thích em gái.”
“Kia, vậy Minh Minh mỗi ngày đều ước nguyện, ước cho mẹ sinh em gái đi.” Từ Sơn Tùng cười nói.
“Ước như thế nào vậy ạ? Là giống như cầu Phật tổ, chấp hai tay lại sao ạ?” Kiều Hoa vuốt tóc con trai, “Đúng vậy, cầu với Phật tổ đi, dù sao thì năm nay con vẫn phải cầu ngài ấy, thôi thì con làm phiền ngài ấy bây giờ luôn đi.”
Sau đó Kiều Minh vừa đi vừa cầu nguyện thật, “Ngài Phật tổ ơi, con lại tới tìm ngài….Con cầu ngài phù hộ cho mẹ con sinh em gái nhỏ, Minh Minh thích em gái nhỏ….”
Cuối cùng cũng bổ sung thêm “Ba ba và mẹ cũng thích em gái.”
Phụt ~
Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười, “Con trai, ba cảm thấy con nên cầu nguyện với Quan m Bồ Tát thì đúng chỗ hơn.”
Kiều Minh: “Ồ ~ Để con cầu thêm Quan Âm Bồ Tát.”
====================
Đột nhiên xuất hiện thêm một Tiểu Bảo Bảo đã mang một luồng ánh sáng mới tới gia đình nhỏ ba người.
Sau khi mang thai, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do Từ Sơn Tùng thầu hết, Kiều Hoa không cần động đầu ngón tay. Cô cần chỉ an tâm dưỡng thai, đó là việc lớn nhất có thể giúp Từ Sơn Tùng.
Buổi tối, trước khi lên giường, Từ Sơn Tùng cố ý rửa tay sạch sẽ, sau đó cẩn thận vén áo Kiều Hoa lên, đặt lên bụng cô một nụ hôn, chỉ cần như vậy thôi, anh cảm thấy một ngày mệt mỏi đều tan biến.
Hơi thở từ khoang mũi anh phả ra nóng rực, phảng phất như có thể xuyên thấu qua tầng da ở bụng, đưa tới chỗ đứa bé đang hình thành bên trong.
“Kiều Hoa….con của chúng ta.”
Sợ làm cho bé con trong bụng bị hoảng sợ, nên động tác của Từ Sơn Tùng cực kỳ nhẹ nhàng. Thời điểm lòng bàn tay áp lên bụng cô, cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong đầu Từ Sơn Tùng.
Trước kia không phải anh chưa từng sờ bụng Kiều Hoa, nhưng hiện tại sờ sờ, lại cảm nhận được sinh mệnh bé bỏng ở bên trong.
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt như đang nghiên cứu cái bụng của cô, lòng bàn tay anh cũng ra chút mồ hôi.
Kiều Hoa thật sự nhịn không nổi nữa, cô cẩm thấy Từ Sơn Tùng lại quay lại dáng vẻ ngốc ngốc như hồi mới kết hôn.
Đưa khăn tay qua cho anh, “Anh có tiền đồ chút đi, anh sờ bụng em đến lòng bàn tay ra nước rồi kìa.”
Từ Sơn Tùng nhân lấy khăn tay lau qua, anh gấp không chờ nổi mà hôn lên bụng cô liên tiếp mấy cái, hôn rồi hôn, tràn đầy yêu thương.
Cậu nhóc Kiều Minh kéo kéo vạt áo của Từ Sơn Tùng, thúc giục: “Ba ba, nhường con một chút, con cũng muốn hôn em.”