Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 391



Từ Sơn Tùng chưa đã thèm đứng dậy, nhường vị trí cho con trai.

Kiều Minh cũng học anh, nằm sấp xuống, hôn lên bụng của Kiều Hoa.

Cậu nhóc không chỉ hôn em bé mà con hôn cô. Kiều Minh không dám hôn mạnh, cậu nhóc chỉ nhẹ nhàng đặt môi, ngứa ngứa lại nhột nhột, nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, Kiều Hoa khá là thích.

Chờ Kiều Minh hôn xong, Từ Sơn Tùng nhanh chóng bế con trai đi, tự mình thế chỗ, anh vui vẻ tiếp tục sờ bụng cô.

Khinh khinh nhu nhu chơi đùa với bụng nhỏ của cô, nhiệt độ từ anh không ngừng truyền tới bụng cô. Giống như một lò sưởi nhỏ rất thích hợp cho mùa đông này.

“Minh Minh, lại đi nhìn bộ dạng ngốc của ba con này.”

Kiều Minh hưng phấn tới gần người Kiều Hoa, ôm lấy cô, cười vui vẻ, “Mẹ, ba ba không ngốc, đây là ba ba đang cao hứng.”

Kiều Hoa cười ra tiếng, khảy lỗ tai nhỏ của con trai, ‘Con biết rõ sao?”

‘ Ân, đương nhiên là con biết, bởi vì con cũng cao hứng, nhưng Minh Minh rộng lượng, để ba ba sờ trước, sau đó con sờ em cũng được.” Trước không giành bụng với ba ba, chờ ba ba đi làm, nhóc có rất nhiều thời gian.

Nhóc đã tính trong lòng hết rồi.

Phụt ~

Sao con lại đẻ được con trai lắm trò như vậy a.

Sờ rồi lại sờ, tựa hồ là không đủ, động tác cực kỳ ôn nhu. Từ Sơn Tùng lo lắng đến nỗi, thời điểm ôm cô anh cũng không dám gần lại sát bụng cô, chỉ ôm bả vai hờ hờ, sờ đè trúng Tiểu Bảo Bảo.

“Nếu không anh viết thư nhờ mẹ lên đây chăm em? Dù sao bà ấy cũng đã nghỉ hưu ở nhà, không có chuyện gì lam.”

Hơn nữa mẹ anh có ấn tượng không tồi với Kiều Hoa, cũng sớm hy vọng hai vợ chồng có con của chính mình. Chắn là mẹ anh cũng sẽ rất vui khi chăm sóc Kiều Hoa.

Kiều Hoa tuy rằng có ấn tượng không tồi với mẹ chồng, nhưng cũng không nghĩ để mẹ chồng tới đây chăm sóc mình.

“Tìm mẹ anh bằng tìm mẹ em, để bà lên đây chăm sóc em cũng coi như đi giải khuây, mà mẹ em đi Lê An cũng tiện hơn. Mẹ anh lớn tuổi rồi, sao có thể ngồi xe lửa ba ngày ba đêm?”

Kiều Hoa đã sớm muốn đón ba mẹ của nguyên chủ vào Lê An ở, nhưng lại vướng phải người chị dâu kia.

Nói cái gì mà: Con trai còn chưa c.h.ế.t đâu, tới nhà con gái ở, có thích hợp không? Không biết còn tưởng rằng anh trai cô ngược đãi cha mẹ không đấy.

Từ Sơn Tùng suy nghĩ một lát, “Cũng đúng, em thích như thế nào thì như thế đấy đi.”

Nguyện vọng của người mang thai là quan trọng nhất.

Buổi tối, Từ Sơn Tùng hầu hạ vợ mình rửa mặt, Kiều Hoa vốn còn muốn tới nhà tắm, Từ Sơn Tùng lại không cho, nói sợ cô ngã. Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Này sao mà té được, anh đừng chuyện bé xé ra to!”

Từ Sơn Tùng nói rất lý lẽ, “Không an toàn, cho nên anh không yên tâm.

Kiều Hoa: “Nhưng cũng không có khả năng mười tháng em mang thai đều không tắm, đúng không?”

Mười tháng, đương nhiên là không thế không tắm, nếu không tắm thật, cả người đều bốc mùi….

Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Sơn Tùng nói: “Ngày mai đi, ngày mai chúng ta chuyển nhà, dọn qua nhà mới. Nhà mới vừa sạch sẽ vừa an toàn.”

Kỳ thật hai vợ chồng cô đã sớm thương lượng xong, đến tết Nguyên Đán sẽ dọn vào.

Hơn nữa, nhà bên kia có mấy chỗ vẫn chưa được như Kiều Hoa mong muốn, cho nên cô còn muốn sửa một vài chỗ.

Kiều Hoa nhướng mày, Từ Sơn Tùng kiên nhẫn giải thích, “Em nhìn a, ở đây có rất nhiều thứ không tiện. Giống như nhà vệ sinh công cộng bên trong cũng không có đèn, anh nghe nói phụ nữ có thai đi vệ sinh vào ban đêm rất nhiều, anh là nam cũng không thể vào với em….Lỡ đâu, em bị ngã thì sao? Anh không dám đánh cuộc.”

“Hơn nữa nhà đã trang trí xong, dù có vài trí tiết không chuẩn lắm nhưng chúng ta có thể vào ở rồi từ từ sửa.”

Thấy Kiều Hoa nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, trong lòng Từ Sơn Tùng không khỏi run lên.

Chẳng lẽ vợ anh muốn mọi thứ phải thật chỉnh chu mới vào ở.

Nhưng anh cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt nhất để chuyển nhà, rốt cuộc bọn họ cũng có con rồi, chẳng lẽ không nên chuyển sang nhà mới sao?

“Kiều Hoa, em cảm thấy sao?”

Kiều Hoa vẫn không nói lời nào, chăm chú nhìn anh.

Từ Sơn Tùng vỗ vỗ ót, nuốt nước bọt mấy cái, anh đang định mở miệng thì Kiều Hoa phụt cười một tiếng, niết niết mặt anh.

“Chọc anh chơi thôi! Nhìn anh khẩn trương này, trên trán cũng toàn là mồ hôi. Em đáng sợ như vậy sao? Nhìn anh kìa!”

Lâu mồ hôi cho anh, “Đúng là ngốc mà, bây giờ đã có thai, hiện tại không ở để đó cho nhện ở à?”

Kiều Hoa cười đến đâu cả bụng, nhưng bị Từ Sơn Tùng trở tay nắm lại.

Anh bị cô chọc cũng không giận, khờ khạo nở nụ cười, “Không sao, muốn chọc liền chọc, em vui là được.”

“Ngốc a, con không mau thu dọn hành lý, ngày mai em muốn ở giường mới!”

“Tuân lệnh!”

Anh vội vàng chuẩn bị thu thập hành lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.