Đem vợ và con trai tới nhà mới xong, Từ Sơn Tùng cũng không để hai người làm gì, chỉ cần ngồi đó chờ Từ Sơn Tùng dọn nhà tới là được.
Hàng xóm không đi làm nhiệt tình giúp đỡ Từ Sơn Tùng khiêng hành lý. Đang khiêng được một nửa, không biết Lý Tú Tú từ chỗ nào biết tin Kiều Hoa chuyển nhà, chạy tới làm ầm ĩ, từ xa đã nghe thấy giọng chị ta.
‘Các người, các người! Các người cư nhiên mua nhà mới! Các người có tiền như vậy, vì sao không đem nhà của ba tôi trả cho tôi! Từ Sơn Tùng, vợ chồng hai người cũng quá xấu rồi!”
Nói về độ xấu xa, ai dám so cùng chị ta a….đầu Từ Sơn Tùng đầy hắc tuyến.
“Xin lỗi, nhường một chút, tôi đang vội.” Từ Sơn Tùng không định cãi lý, quay người khiêng hành lý đi.
“Từ Sơn Tùng! Bây giờ một nhà ba người vui vẻ ở nhà mới, vậy nhà cũ của bà tôi thì sao?” Chỉ vào căn nhà ở phía sau, Lý Tú Tú đuổi theo.
Nếu không phải do chồng đi làm, Lý Tú Tú khẳng định sẽ kéo Triệu Tuyền lại đây ầm ĩ một trận!
Không đem nhà giành về thì tuyệt đối không cho người đi!
Dựa vào cái gì a!
Một nhà bọn họ thì ở lều tranh, không thể che mưa che gió, dựa vào đâu mà Từ Sơn Tùng có thể dọn qua một căn nhà tốt hơn, dựa vào cái gì a?
Đứa bé ở trong n.g.ự.c vì tiếng ồn mà tỉnh dậy, oa oa khóc lớn, âm thanh kia làm cho người khác nhức lỗ tai.
Từ Sơn Tùng không dấu vết lui về sau nửa bước, tiếp tục vào nhà khiêng hành lý.
Thời điểm đi ra lần nữa, anh đến nói với thím Trần, thím Trương, thím Điền, đứng trước mặt Lý Tú Tú làm trò.
‘Đúng rồi, thím Trần.” Từ Sơn Tùng nhìn về phía thím Trần, nói: “Nhà thím không phải trẻ nhỏ nhiều sao, sau này cháu đi rồi, để lại một phòng làm kho, dư lại một phòng ngủ, thím để mấy đứa nhỏ qua ngủ đi. Phòng ngủ cũng rộng, hai ba đứa ngủ chung vẫn được.”
“Gì?”
Cái này, không chỉ có Lý Tú Tú mà mọi người đều cho rằng mình nghe lầm.
“Phòng ngủ tạm thời cho mọi người ở, nếu thím thấy không cần, thì cháu để hai phòng làm kho luôn cũng được.”
“Không không.” Thím Trần chạy nhanh tới giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, “Thật hay giả? Sơn Tùng, đột nhiên cháu nói vậy, thím có chút không tin nha.”
Từ Sơn Tùng cong môi người, không chút để lý liếc nhìn Lý Tú Tú một cái, thấy chị ta đã trừng mắt đến độ sắp lòi ra rồi.
“Thật a, thím để mấy đứa nhỏ ở trước đi, chờ khi nào cháu cần thì sẽ tới lấy ạ.” Dứt lời, còn bồi thêm một câu, “Trong khoảng thời gian ngắn cháu sẽ không lấy lại, hơn nữa về sau cháu cũng tính mua thêm nhà mới.”
Khoe của? Từ trước đến này Từ Sơn Tùng không có làm chuyện này. Hiện tại sao, vì để loại người bạch nhãn lang như Lý Tú Tú biết thế nào là tức hộc máu.
Cái gì chị ta càng muốn thì càng nhất định không thể để chị ta có được.
“Nha! Nha nha!” Còn có loại chuyện tốt này!
Hiện tại nhà ai cũng chật trội a! Có thể có thêm một phòng, cho dù là phòng nhỏ nhưng vẫn giải phóng sức chứa a!
Cực kỳ giải phòng!
Hai thím còn lại cũng uốn éo mông, trực tiếp kéo Lý Tú Tú ra, đừng trước mặt Từ Sơn Tùng, vẻ mặt tươi cười.
Thím Trần: “Sơn Tùng a! Đương nhiên là thím cần! Sao không cần được! Thím đương nhiên muốn!”
Thím Điền, “Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! Cháu nhà ta ngoan lắm! Hồng Yến có ba đứa cháu, đều cho bọn họ qua đây ngủ, nhà ta cũng có hai đứa cháu! Cháu không biết đâu, nhà chúng ta cũng chật, đến nỗi chỗ ngồi còn không đủ!”
“Đúng vậy, nhà chúng ta rất chật. Sơn Tùng a, kia, phòng nào cháu mới lấy lại a?”
Hai bà già mong chờ nhìn qua, trong lúc nhất thời không ai thèm để ý đến Lý Tú Tú.
Từ Sơn Tùng hơi mỉm cười, liếc nhìn Lý Tú Tú, “Hai thím cứ để bọn nhỏ qua ở trước đi, khi nào cháu cần cháu sẽ thông báo một tiếng…Nhưng mà ít nhất cũng vài năm nữa đi.”
Nhiều năm nữa?
Đến lúc đó con trai con gái đều làm việc lâu rồi, sẽ được nhà xưởng phân nhà ở!
Đến lúc đó, mấy đứa nhỏ cũng lớn, có thể đi làm, hiện tại mới cần chen chúc!
Ai nha! Như vậy, đây đúng là chuyện vô cùng tốt!
Từ Sơn Tùng vừa lúc giúp thím Trần và thím Điền giải quyết chuyện quan trọng.
Trước khi đi hai thím đều đưa dưa muối nhà làm cho anh.
Thím Trần dùng bao nilon cực kỳ trân bảo trong nhà để dành mấy tháng ra bỏ đồ vào cho anh cầm đi.
“Cũng không có gì tốt để báo đáp cháu. Cầm đi, cầm đi, vợ cháu mang thai, nếu là con trai khẳng định thích ăn dưa muối chua ta muối!”
“Nếu là con gái khẳng định thích ăn kim chi nhà ta! Cháu cầm đi.” Thím Điền cường ngạch nhét đồ cho anh. Từ Sơn Tùng không cầm liền đem treo trên xe, không cho anh từ chối.
Từ Sơn Tùng chỉ biết dở khóc dở cười.