Lữ Tú Hoa nghe nói con gái bà khai trương cửa hàng, thuê công nhân, bây giờ là thời gian cao điểm hẳn là bận đến mức chân không chạm đất. Bà con nghe nói gần đây phải thuê thêm một hai người, cho nên rơi vào đường cùng mới nhờ ba mẹ Kiều lên phụ, ít nhất là để đối phó cho qua giai đoạn này.
Lữ Tú Hoa mặt đầy lo lắng nhìn về phía con gái, “Con tìm được người không? Cần mẹ tìm giúp không?”
Kiều Hoa vội vàng gật đầu, “Con tìm được mà, trong thành phố có nhiều người như vậy sao không tìm được. Chủ yếu là do Sơn Tùng yêu cầu cao, cho nên trong một sớm một chiều không thể tìm ra ngay được.
Cô rất sợ Lữ Tú Hoa tìm người giúp vợ chồng cô, ba mẹ cô ở nông thôn, tìm được người khẳng định cũng là người ở quê.
Không phải là cô kỳ thị người nhà quê, chủ yếu là cô sợ, sợ gặp mấy người ba chấm như Ngưu Xảo Lệ, còn có loại người như Ngưu Nhị Hùng, như vậy thì chỉ có phiền toái thêm.
“Nga, như vậy a, cũng đúng. Dù sao ba mẹ cũng lên rồi, nếu cần gì cứ nói ba mẹ.” Nói rồi, bà yêu thương vuốt v e bàn tay con gái, tự thở dài, đầy bất đắc dĩ.
“Lộ Lộ a….Con lớn rồi, đã mang thai lần hai, mẹ cũng không chăm con được bao nhiêu…..”
Quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, bây giờ gặp lại cô đã mang thai được hơn bốn tháng, thời gian đúng là trôi nhanh.
‘Sau khi con gả chồng mẹ không thể giúp con nhiều, con đừng có hiểu lầm là mẹ không thương con.” Không khí có chút thương tâm, cảm xúc Lữ Tú Hoa hơi chầm một chút.
“Không có chuyện đó đâu, con chưa bao giờ nghĩ vậy, hơn nữa con biết biết mẹ con có việc ở quê, ngày thường có không có việc gì con cũng không cần mẹ giúp, chỉ là lần này bận rộn, con mới nhờ mẹ.”
Hơn nữa, lúc Kiều Yên mang thai, Lữ Tú Hoa vẫn luôn ở nông thôn, cũng không vào thành phố thăm Kiều Yên một lần.
Nếu tới chăm sóc cho cô mà thì đó mới là làm người khác hiểu lầm.
“Không có việc gì đâu, con biết mẹ thương con. Mẹ đừng nghĩ nhiều, con không nghĩ thế, mỗi ngày bọn con đều trôi qua rất tốt, không có việc gì.”
“Tốt là tốt rồi, mẹ chỉ mong như vậy, không cần nhiều hơn.”
Trong tết âm lịch, ba mẹ Kiều tới sớm nên ở một gian phòng nhỏ khác, sau đó ba mẹ Từ Sơn Tùng tới, vì thế dọn phòng Kiều Minh cho hai vợ chồng già ở.
Ba mẹ Từ là người chú trọng vệ sinh, giữ gìn nhà cửa so với Kiều Hoa còn kỹ hơn. Năm trước lúc về Bắc, Kiều Hoa chú ý thấy trong nhà sạch sẽ, cho nên đem phòng Kiều Minh đưa cho ba mẹ Từ ở cũng không cảm thấy bị lộn xộn.
Sự thật chứng minh, ba mẹ Từ xác thật cho người khác thể diện.
Đến nỗi, anh chị cả của Từ Sơn Tùng, vốn dĩ định an bài ngủ ở sô pha phòng khách. Nhưng cứ nghĩ tới việc lễ tết khách tới nhà, lại bừa bộn ở phòng khác thì không tiện tiếp khách, người ngoài nhìn vào cũng thấy khó coi.
Quan trọng nhất là sô pha không đủ lớn, một nhà ba người ngủ không đủ chỗ, cho nên Từ Sơn Tùng liền đem người ngủ ở nhà nghỉ. Để cho gia đình Từ Hải Bình ở vài ngày, một ngày hai ba đồng, đối với Từ Sơn Tùng mà nói coi như là bày tỏ lòng thành.
Tết năm nay tuy rằng không về Từ gia nhưng một chút cũng không quạnh quẽ.
Riêng nhà họ Từ thôi đã năm người! Hơn nữa nhà Từ Sơn Tùng là ba người, nga, còn có bé con trong bụng, cũng coi như là một thành viên, tổng cộng là bốn người.
Mùng hai tết, Kiều Yên mang theo chồng và con trai tới nhà làm khách, càng thêm náo nhiệt!
Trong nhà đông vui, không khí náo nhiệt, tâm trạng Kiều Hoa cũng tốt hơn, bé con trong bụng cũng không còn quấy phá, không thường xuyên tra tấn mẹ nó nữa.
Đêm ba mươi và mùng một ở nhà tán gẫu, ăn bữa cơm đoàn viên, mùng hai bắt đầu đi dạo hội chợ, đi dạo chùa.
Lần này, mang Kiều Minh đi chùa bái Phật cùng Quan âm bồ tát thêm lần nữa.
Cậu nhóc cầu nguyện: “Nhất định, nhất định phải cho con một em gái! Con thật sự rất thích em gái nhỏ!”
Sau đó là ăn ăn uống uống, ăn chơi không ngừng….Thời gian rất mau trôi qua, cũng đến lúc người nhà họ Từ về lại.
Kiều Hoa có chút luyến tiếc.
So với cô thì ba mẹ Từ càng không nỡ hơn.
Ngày tiễn mọi người ra ga tàu, ba mẹ Từ ôm Kiều Hoa không buông tay.
‘Còn chưa thấy bé con ra đời, aizzz, con nói xem, đúng là không khéo.”
Kiều Hoa cười, cô và Từ Sơn Tùng nhìn nhau: “Không sao đâu mẹ, tết sang năm con với Sơn Tùng dẫn bé con về thăm ba mẹ. Chúng ta thường xuyên viết thư, giữ liên lạc.”
Tết sang năm về bắc, bé con cũng được nửa tuổi, cũng có thể nằm giường nằm rồi, nếu không được nữa thì nâng lên giường mềm, như vậy thoải mái hơn một chút. Dù gì thì tiền cũng không còn là vấn đề quá lớn.
“Aizzz, cũng chỉ có thể như vậy.” Cuối cùng sờ sờ bụng Kiều Hoa thêm lần nữa, một nhà năm người mới lên xe.”
“Hẹn gặp lại.”
“Thuận buồm xuôi gió.”
‘Ba mẹ, hẹn năm sau gặp lại!”