Chiều hôm nay trở về nhà, Từ Sơn Tùng ở phòng bếp nấu cơm, Kiều Hoa đứng ở cửa bếp, xoa xoa bụng rầu rĩ hỏi anh: “Sơn Tùng, anh xem, có phải gần đây em mập lên rất nhiều không?”
Mặc dù bận trăm việc vẫn dành chút thời gian nhìn cô, cười nói: “ n, so với trước khi mang thai thì tròn hơn.” .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
“Chắc chắn là em không còn đẹp như trước.” Kiều Hoa nghiêng đầu, nói.
Từ Sơn Tùng cười một chút, thuần thục bỏ muối vào nồi, sau đó lại bắt bếp làm thịt heo chua ngọt, “Nói cái gì vậy, em rất đẹp. Trước kia đẹp theo kiểu gầy, còn bây giờ thì đẹp theo kiểu đầy đặn.”
Vừa dứt lời, Kiều Minh chạy nhanh vào bếp, giơ tay nhỏ lên, “Ba ba, con phụ ba!”
Từ Sơn Tùng đem dĩa đồ ăn đưa qua, nhìn thấy vợ nhà mình rầu rĩ không vui đang lẩm bẩm, “Em không nghĩ là mập mà đẹp đâu.”
Từ Sơn Tùng rửa tay sạch sẽ, lau khô, sau đó hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, “Em nghĩ cái gì vậy, cho dù em thế nào thì anh cũng thích em cả.”
“Kia, mỗi ngày có rất nhiều cô gái trẻ đẹp tới tiệm chúng ta mua quần áo, một người so với một người con đẹp hơn, anh không có suy nghĩ gì khác sao?”
Được rồi, Từ Sơn Tùng đã biết, đây mới là vấn đề mà cô vợ nhỏ nhà mình muốn biết.
Từ khi Kiều Hoa mang thai đến giờ đã tròn hơn, cô cũng không còn trang điểm. Đã không được trang điểm, quần áo thì chỉ có thể bận những bộ đồ rộng thùng thình.
Đừng nói Từ Sơn Tùng, có đôi khi cô nhìn bản thân trong gương cũng cảm thấy chán ghét.
Nhưng Kiều Hoa không biết là, không phải cô xuống sắc mà do tâm lý lúc mang thai ảnh hưởng.
Cho dù cô có mập lên mười ký, thì cô vẫn là một mỹ nhân, thịt kia chỉ phát triển ở chỗ cần phát triển, trên mặt cũng không có chút nọng. Chỗ lớn ra nhất trên người cô chính là ngực, chỗ kia thật sự k1ch thích đến điên người. Có đôi khi Từ Sơn Tùng thầm nghĩ không biết rằng anh còn gặng gượng kiềm chế được đến bao lâu nữa.
“Suy nghĩ không đâu.” Xoay người, đem món dưa leo trộn ra bàn ăn. Xong xuôi quay lại đem Kiều Hoa bế lên. “Mập sao? Vì sao anh lại thấy bế em cũng không khác trước đây?” Đem người bế ra sô pha, thành thạo xoa chân cho cô.
“Anh cả ngày bận muốn chết, lấy thời gian đâu nhìn mấy cô gái kia?” Tức giận mà tăng lực đạo, Kiều Hoa thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
Liếc liếc anh một cái, Kiều Hoa lười biếng nghiêng người ôm gối, “Nhìn thì làm sao, nhìn một chút cũng không tốn thời gian.
“Được rồi, cho dù không xem thì anh cũng phải xem, anh cũng không thể nhắm mắt bán hàng, đúng không?”
Có đôi khi không chỉ nhìn mà còn phải nhìn thật kỹ để giúp khách hàng đưa ra ý kiến! Hoặc là giúp khách hàng phối quần áo, sao có thể không nhìn khách! Chẳng lẽ lấy đại rồi đưa cho người ta!
Không chút nào cao hứng mà véo véo mặt Từ Sơn Tùng, làn da anh rất mịn làm cô cực kỳ ghen tị.
“Kia, vậy sau này anh kể cho em nghe nhiều một chút. Em suốt ngày ở nhà giống như là tách biệt với xã hội.” Giọng điệu đầy oán trách, Từ Sơn Tùng nghe liền hiểu vì sao lại như vậy.
“Đã ba tháng rồi em không đi phố Bạch Vân, em cũng không biết tình hình bên đó. Lý Hồng Quân và bạn gái anh ta thế nào rồi? Du Phồn có đi tìm Phương Hữu Vi không? Một nhà năm người Lý Tú Tú ra sao? Em đều rất tò mò nha, nhưng một chút em cũng không biết.”
Từ Sơn Tùng bừng tỉnh ngộ.
Nói đến cùng, vẫn là anh không đủ tinh tế, nếu không đã không quên suy xét đến những vấn đề này.
Nhưng thật ra cũng không thể trách anh, mỗi ngày anh bận tới mức chân không chạm đất, trong đầu thì luôn trông ngóng tan tầm để về làm đồ ăn ngon cho vợ, cho nên khó tránh khỏi xem nhẹ việc Kiều Hoa muốn biết về mọi việc.
Đây cũng không phải là do cô vô cớ gây sự mà thật sự là áp lực của việc mang thai.
Vì thế Từ Sơn Tùng ôm Kiều Hoa, đem những gì cô muốn nghe chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói cho cô hết.
Từ đó về sau, mỗi ngày Từ Sơn Tùng cho dù bận thế nào cũng cố về nhà trước năm giờ, sau đó sẽ nói cho Kiều Hoa nghe tình hình ngày hôm nay, báo cáo hành trình của mình, kể cho cô nghe những chuyện thú vị.
Có đôi khi chuyện làm ăn quá bận, buổi tối không kịp về nấu cơm liền dẫn vợ và con trai đi tiệm ăn cơm, thuận tiện cũng kêu bọn người Lý Hồng Quân đi ăn chung, nhiều người nào nhiệt, đỡ cho Kiều Hoa cảm thấy cô đơn.