Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 408



Vốn dĩ, Kiều Yên đến đây để dạy em gái cách dùng tã, trước đó lúc sinh Kiều Minh, tã đều là do Lữ Tú Hoa may và giặt cho Kiều Hoa. Lúc đó thể trạng và tâm trạng của Kiều Hoa không tốt, mấy việc này cô cũng chưa từng động tay động chân.

Kết quả Kiều Hoa nói chị không cần dạy, bọn họ dùng tã giấy!

Được lắm, dùng tã giấy? Cái này chính là hàng cao cấp, trắng trắng mịn mịn, vừa mềm vừa dai, đổ một ly nước vào liền thấm hút không còn một giọt, so với tã vải thì tốt hơn một trăm lần.

Lại nói, một miếng tả mắc khỏi phản bàn, m.á.u chốt là nó chỉ dùng một lần! Dùng xong liền ném, trẻ sơ sinh đi tè rất nhiều, một ngày vứt vài miếng.

Đó không phải là ném tã mà là tiền! Tiền a!

Tê ~ Ngẫm lại giá cả, Kiều Yên liền đau lòng, chị định sẽ nói mé mé với Từ Sơn Tùng một chút mới được.

Kiều Hoa uống canh, than thở nói: “Tã giấy đã tính là gì, đồ muốn mua còn nhiều lắm. Em định chờ Tiếu Tiếu lớn mua cho con bé cái xe đẩy hoặc nôi đẩy, phòng chừng phải nhờ người mua từ Hồng Kông qua.”

Kiều Yên kinh ngạc: “Cái gì, Hồng Kông? Bản lĩnh của em không nhỏ a, chỗ nào quen người Hồng Kông?”

Kiều Hoa nói: “Có người bạn, bạn của cô ấy là người Hồng Kông.”

Kiều Yên líu lưỡi, cảm thán, “Hai vợ chồng em làm ăn buôn bán đến thần thông quản đại luôn rồi.”

=================

Đầu tháng chín, cách ngày ra tháng ở cữ của Kiều Hoa còn mười một ngày. Ngày hôm đó còn có chuyện lớn xảy ra.

Bạn nhỏ Kiều Minh, sắp trở thành học sinh tiểu học!

Nói nhanh không nhanh, chậm cũng không chậm, từ sự kiện buôn người lần trước đến giờ cũng chỉ trong nháy mắt.

Trường tiểu học mà Lê An học rất gần khu Nam Viên, tên là trường Đệ Nhị. Bởi vì ở Lê An không có phân khu học, không quan trọng hộ khẩu ở đâu, chỉ cần báo danh là có thể nhập học.

Toàn bộ Lê An có ba trường tiểu học, trường Đệ Nhất nằm ở trung tâm Lê An, các khu Nam Viên rất xa, đạp xe mất một giờ, không bằng học trường ở nhà, dù gì khác biệt cũng không nhiều.

Trước ngày khai giảng, Kiều Minh mất ngủ.

Buổi tối cậu nhóc bò trong n.g.ự.c mẹ, lăn qua lộn lại làm cho cô không ngủ được.

Ấn con trai đang bò loạn, Kiều Hoa nhỏ giọng hỏi con trai, “Cục cưng, làm sao vậy, ngủ không được sao? Con bị mất ngủ hả?”

“ Ân, có một chút.” Ôm Kiều Hoa, cọ cọ đầu.

Trên người mẹ có mùi sữa, có đôi khi ngửi cảm thấy đang ở gần em gái. “Nhoáng một cái con đã sáu tuổi rồi, trở thành học sinh tiểu học, thời gian trôi qua thật mau đúng không Minh Minh?”

“ Ân….Quá nhanh, nếu con năm tuổi thì tốt rồi.”

Phụt ~

“Lúc trước con đi nhà trẻ, con cũng nói nếu con bốn tuổi. Lúc này sắp thành học sinh tiểu học thì con lại muốn năm tuổi. Có phải chờ đến lúc con lên sơ trung con lại hy vọng mình vẫn là học sinh tiểu học hay không?”

“Sơ trung là gì vậy mẹ?” Đầu nhỏ ngẩng lời, ý đồ muốn thấy khuôn mặt mẹ mình trong bóng tối.

“Học xong tiểu học sẽ học sơ trung.” Kiều Hoa giải thích.

Kiều Minh kinh ngạc cảm thán, “Con muốn đi học phải học nhiều trường như vậy a?”

“Đúng vậy, sơ trung rồi con cao trung, còn có đại học nữa. Nếu là Minh Minh học giỏi, thích nghiên cứu có thể đào tạo chuyên sâu, tiếp tục học nghiên cứu sinh, tiến sĩ….Kia đúng là rất nhiều.”

“Nhiều quá mẹ ơi, nhiều như vậy, mỗi ngày con phải ở trường học chữ, xem sách, có phải đem toàn bộ nhét đầy phòng không ạ?”

‘ Ân….Nếu mỗi ngày con đọc một quyển sách, hẳn có thể đầy phòng.”

“Dạ được.” Đọc sách quả thật có sức hấp dẫn với Kiều Minh.

Buổi tối còn chưa ngủ, bên cạnh con trai trò chuyện vụn vặt bên ngoài lại nghe thấy tiếng khóc, Kiều Hoa không khỏi cảm thán: Có con thật khổ.

“Được rồi, không nói chuyện nữa, ngủ đi, mai mẹ với ba cùng đưa Minh Minh đi học.”

Kiều Minh trừng lớn mắt, đẩy đẩy cánh tay Kiều Hoa: “Mẹ ơi, ba ba nói, mẹ hiện tại đang ở cữ, chỉ có thể ở trong nhà. Dì hai nói, mẹ không thể ra gió, nếu trúng gió sau này về già sẽ dễ sinh bệnh.”

Kiều Hoa cười cười, con trai cô biết nhiều như vậy.

Ôm lấy con trai, nói: “Không có việc gì, mẹ sẽ bọc cẩn thận.”

Kiều Minh lắc đầu, vội vàng nói: “Không được không được không được. Mẹ, ngày mai ba ba đưa con đi học là được, mẹ ở nhà chăm em gái.”

“Mẹ không dẫn con đi học, con không buồn chứ? Đừng có để đến lúc đó rồi khóc nhè.” Kiều Hoa chế nhạo nói.

Kiều Minh tự hỏi một lúc thật lâu, kỳ thật nhóc vẫn muốn mẹ đưa đi học, chính là….Chính là không muốn mẹ sinh bệnh a.

Vì thế nhóc nắm chặt tay, biểu lộ sự quyết tâm: “Mẹ ơi, con có thể mà.”

“Cục cưng thật là ngoan, mẹ yêu con.” Kiều Hoa vui vẻ hôn lên khuôn mặt của con trai.

Cậu nhóc cũng hôn lên Kiều Hoa, hôn đến đầy nước miếng: “Mẹ, con cũng yêu mẹ, con yêu mẹ còn nhiều hơn cả mẹ yêu con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.