Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 409



Buổi sáng hôm sau, Từ Sơn Tùng tỉnh dậy làm bữa sáng cho con trai, ăn xong, chuẩn bị cặp sách nhỏ đi học.

Trước khi đi, Kiều Minh chạy đến trước phòng của em gái, chờ cô nhóc uống sữa mẹ xong, hôn lên trán nhỏ của cô nhóc.

“Em gái ngoan, anh phải đi học rồi, hôm nay anh đã thành học sinh tiểu học, chờ buổi chiều anh trai tan học về sẽ tới chơi với em.”

Dứt lời, sờ sờ tay nhỏ của cô nhóc, sờ sờ chân nhỏ. Em gái trắng trắng tròn tròn không thích mở mắt, đặc biệt là mỗi khi uống sữa xong, em gái sẽ ngủ một giấc.

Nhưng buổi sáng hôm nay lại khác, em gái uống sữa xong không ngủ mà mở to mắt lưu ly sinh đẹp, trông mong nhìn về phía anh trai.

Tay nhỏ múa may trên không trung muốn sờ anh trai. Nhưng mà tay cô nhóc thì ngắn, cả người thì mềm không thể nào sờ tới.

Kiều Minh nhìn một loạt động tác của Tiếu Tiếu, tâm đều mềm như nước, vui vẻ muốn chết.

“Chờ anh trai tan học sẽ ra đầu tiên, sau đó ba ba đón anh về, chúng ta có thể gặp mặt rồi. Em ở trong nhà phải nghe lời mẹ nha.”

“Sẽ, em gái sẽ nghe lời mẹ.” Kiều Hoa cầm lấy tay Tiếu Tiếu, hướng con trai vẫy tay, bắt chước giọng bé gái, “Anh trai đi nhanh, em gái sẽ ở nhà nhớ anh, em ở nhà chờ anh nga. Anh trai đi học đừng có khóc nhè đó.”

Kiều Minh thực vui vẻ, nói chuyện với cô mà như đang nói với em gái, “Được! Anh trai sẽ không khóc nhè! Anh trai là nam tử hán nhỏ!”

Quay đầu nắm tay Từ Sơn Tùng, sải bước ra ngoài.

“Mẹ ơi, hẹn gặp lại! Mẹ chờ con về nha!”

“Tạm biệt con trai!”

================

Thời điểm Tiếu Tiếu thức, Kiều Hoa không rảnh để nghĩ đến những chuyện khác, sau khi Tiếu Tiếu đi ngủ, cô lại bắt đầu nghĩ về con trai.

Cô không biết con trai đi học có khóc không? Có kết bạn được không? Đồ ăn trong trường có hợp khẩu vị không? Thầy cô có hung không? Trường học có sách cho con trai xem sao? Không biết con trai không hiểu có dám đi hỏi giáo viên không nữa?

Aizzz, chỉ khi nào làm cha làm mẹ mới hiểu được những lời lải nhải khi xưa ba mẹ nói không phải là do tâm huyết dâng trào mà là thực sự lo lắng cho con cái, m.á.u mủ tình thân, sao mà không lo cho được.

‘Thế nào, Minh Minh đi học có khóc không?”

Một giờ sau Từ Sơn Tùng đi về nhà, trên đường anh ghé qua mua hai phần bánh sen tô, để cho Kiều Hoa đỡ thèm.

“Không khóc, sau khi tìm được lớp học, thằng bé cực kỳ dũng cảm nói: ‘ba ba về trước đi, con có thể tự vào’. Em không thấy đâu, mấy đứa trẻ xung quanh đều khóc, chỉ có Minh Minh nhà chúng ta dũng cảm buông tay anh ra đi vào lớp học.” “Thật như vậy sao? Thằng bé hiểu chuyện như vậy?” Ăn đồ chồng cầm về, Kiều Hoa cười nói.

“Đúng vậy.” Từ Sơn Tùng cười một chút, đem cô và con gái ôm vào lòng, ‘Anh cảm thấy từ sau khi em sinh Tiếu Tiếu ra, Minh Minh dường như trưởng thành hơn, lại hiểu chuyện hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy, aizzz, đêm qua thằng bé cư nhiên không cho em đi đưa đi học vì sợ em bị gió thổi bệnh. Thằng bé nói ngày đầu tiên đi học không cần em đưa, nhưng em nhìn ra, thằng bé muốn em dẫn đi, nhưng vẫn nhịn lại không nói.”

Từ Sơn Tùng bật cười, cảm thán, “Đứa nhỏ này.”

Ăn mấy miếng bánh, Kiều Hoa chọc chọc n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, “Còn anh, khi nào đi làm lại?”

“Chờ em ở cữ xong đi, không vội.” Nắm lấy tay cô, đặt lên miệng hôn hôn.

“Đồ mới cũng lâu rồi chưa ra, tiền lời cũng giảm không ít.” Kiều Hoa bĩu môi, gần đây cô rất ngứa tay ngứa chân, cực kỳ muốn làm quần áo.

Từ Sơn Tùng: ‘Tương lai còn dài, chờ bên này nhàn rỗi, em còn sợ không kiếm được tiền sao?”

Kiều Hoa: “ Ân, nói như vậy xác thật cũng không cần sốt ruột.”

Hai giờ sau, cô nhóc Tiếu Tiếu cũng dần tỉnh lại, đầu nhỏ cọ cọ trong n.g.ự.c Kiều Hoa, tìm sữa mẹ.

Kiều Hoa vén áo lên cho con gái ăn, bé con đang uống sữa ngon lành, bỗng nhiên cô hắt xì một cái.

Trực tiếp dọa bé con sợ tới mức không ăn, tạm thời dừng lại, giống như bị đình chỉ thời gian, chăm chú nhìn cô.

“Làm sao vậy Tiếu Tiếu? Mẹ hắt xì làm con sợ sao?”

Cô nhóc không phản ứng, thật lâu sau, bống nhiên bàn tay nhỏ vươn ra, nỗ lực nâng lên, tựa hồ như muốn sờ sờ khuôn mặt của mẹ, biểu tình kia giống như đang an ủi Kiều Hoa.

Ai da, tâm cũng mềm.

Kiều Hoa mỉm cười, hôn tay cô nhóc: “Không có việc gì, không có việc gì, con tiếp tục ăn đi. Mẹ không sao, Tiếu Tiếu….”

“Tiếu Tiếu cũng ngoan, đúng không?” Từ Sơn Tùng cười khẽ, chọc chọc con gái đang uống sữa.

Anh chỉ vừa chạm nhẹ vào tay cô nhóc, Tiếu Tiếu liền khóc, oa oa khóc lớn, tiếng khóc đến đinh tai nhức óc.

Từ Sơn Tùng: “...........”

Anh thu hồi lời vừa rồi, xem như là anh chưa nói gì đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.