Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 413



Mặc kệ mọi người nói gì, lúc này bạn nhỏ Tiếu Tiếu đã nằm trong n.g.ự.c mẹ đánh một giấc thật non, không có người khác sờ vào mặt, cô nhóc ngủ đến ngon lành.

“Đúng rồi, bé con tên là gì? Cái gì Tiếu? Tiếu Tiếu? Từ Tiếu Tiếu?”

Kiều Hoa lắc đầu, đang muốn nói, Kiều Minh hưng phấn chạy tới, giải thích với mọi người, “Bà Điền, em cháu là bé nữ, gọi là Kiều Tiếu không phải cùng họ với ba mà cùng họ với cháu!”

“Ai da, ha ha ha ~”

Sờ không được Tiếu Tiếu bảo bồi thì không phải còn có Minh Minh bảo bối sao.

Kiều Minh đi đến đâu cũng được người khác cưng nựng cho nên cậu nhóc cũng không thấy gì.

“Sao lại cùng họ với cháu, không phải là cùng họ với mẹ cháu sao?”

Kiều Minh gãi gãi đầu, như bừng tỉnh ngộ, phản ứng lại: “Đúng vậy, là cùng họ với mẹ cháu, chúng cháu đều cùng họ với mẹ!”

Mấy bạn nhỏ ở phòng đối diện nghe được động tĩnh không hẹn mà cùng chạy ra, trong tay còn nắm bút chì, vừa nhìn là biết mới tan học về, đang ở bên kia làm bài tập!

Chạy chậm ra, kinh hỉ gọi:

“Kiều Minh! Kiều Minh rốt cuộc cũng gặp được cậu!”

“Kiều Minh! Hình như bạn cao hơn rồi!”

Nhìn mấy bạn nhỏ quen thân của mình, Kiều Minh cực kỳ kích động, hai mắt sáng trưng! Đi lên giữ c.h.ặ.t t.a.y Trần Bách Đào.

“Đào Đào! Anh Khang Khang! Chị Nam Nam! Em nói cho mọi người nghe, hiện tại em cũng là học sinh tiểu học rồi, cũng giống mấy anh chị vậy! Ngày đầu tiên đi học, cô giáo nói với cả lớp bầu ban cán sự lớp, sau đó em được này làm ủy viên học tập đó!”

Về việc mình được làm ủy viên học tập, Kiều Minh gặp ai cũng kể, vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.

Tuy rằng Kiều Minh mới sáu tuổi, nhưng năng lực sắp xếp từ ngữ của cậu nhóc không tồi, nói chuyện rất rõ ràng rành mạch, nghe có thể hiểu được.

“Oa, Kiều Minh thật lợi hại, ủy viên học tập lớp mình là một bạn nữ, thành tích rất tốt, mỗi lần thi đều trên 90 điểm!”

“Kia, em còn chưa kiểm tra, chờ em kiểm tra, em liền biết thành tích của em có tốt không. Nếu không tốt thì cô giáo sẽ không cho em làm nữa sao?” Kiều Minh có chút lo lắng nhìn về phía Kiều Hoa cùng Từ Sơn Tùng, sau đó nhìn về phía mấy bạn nhỏ. “ Ân, đúng vậy, cho nên em phải cố gắng học nha đừng để bị mất chức. Cô giáo của em có tốt không? Cô giáo tốt sẽ cho em thêm một cơ hội nữa!” Trần Nam Nam an ủi cậu nhóc.

Kiều Minh lại vui vẻ cười, hì hì nói: “Cô giáo Trần rất tốt, cô khen em thông minh. Nói vậy, em sẽ nói với cô cho em một cơ hội, em sẽ học hành chăm chỉ để có thành tích tốt.”

“Đừng nói chuyện này nữa, Kiều Minh mau qua đâu! Đến xem nhà mới của bọn anh nè, chính là phòng trước kia của em. Hiện tại nó đặc biệt lớn, em tới nhìn xem.” Bên kia Trần Cảnh Khang nhiệt tình mời cậu nhóc.

Trần Nam Nam cũng phụ họa, “Đúng vậy, em mau tới đây! Cho em xem phòng mới của bọn chị!”

Các bạn nhỏ tay trong tay tiến vào phòng từng là phòng ngủ của Kiều Minh với ba mẹ, hiện tại đã là phòng của mấy bạn nhỏ tiểu học.

Kiều Hoa ôm Tiếu Tiếu đi theo sau bọn nhỏ, tò mò đánh giá một vòng.

Gian ngoài đã biến thành nhà kho, vải vóc chỉnh chỉnh tề tề sếp chồng ở đó, dùng một tấm bạt lớn bao lại để chắn bụi.

Phòng nhỏ là phòng bọn trẻ ở, kỳ thật bọn trẻ hiện tại cũng như mấy người “thủ kho”, nếu ăn trộm có đột nhập, thính giác của bọn trẻ rất nhạy, có thể phát hiện kịp thời.

Phòng trong có ba cái giường, một giường là của vợ chồng Từ Sơn Tùng để lại, một giường là giường nhỏ của Kiều Minh trước đó, còn một giường nữa không biết là ở đâu, có thể là mua cũng có thể là do ba của Điền Kiến Trung làm.

Là giường hai tầng, được làm tinh tế.

Cả căn phòng có rất nhiều giường cho nên mỗi một góc đều được tận dụng triệt để. Không gian trống còn lại trong phòng cũng không có nhiều.

“Dì Kiều Hoa! Sau khi nhà dì rời đi, con với anh, còn có em trai, có cả Hồ Phượng Vân đều dọn qua đây ở!” Trần Nam Nam hưng phấn nói.

“Ở đây cảm thấy như thế nào? Có phải có chút chật không?” Nhìn bốn phía xung quanh Kiều Hoa hỏi.

Mấy đứa nhóc liên tục lắc đầu, nói với Kiều Hoa: “Không có chật đầu dì! Ở đây quá tốt! Ở chỗ này tụi con mỗi người đều có một chiếc giường không phải ngủ chung với ba mẹ một chỗ. Hơn nữa, bọn con đều nhỏ cho nên không chật!”

Bọn nhỏ tụ tập một chỗ cũng có chỗ không tốt, chính là có đôi khi bọn nhỏ ngủ không được liền cùng nhau nói chuyện phiếm, mặc kệ hôm sau còn phải dậy sớm đi học.

Có mấy lần bọn trẻ nói nhiều đến mức ngủ quên luôn, cho nên người lớn phải thay phiên nhau qua canh bọn trẻ, ai nói liền phạt đứng, đứng đến khi nào buồn ngủ thì mới được ngủ.

Lúc này mới tập được thói quen lên giường liền đi ngủ của bọn nhỏ, bằng không, nếu tình trạng này cứ xảy ra thì đừng mong hôm sau bọn trẻ có tinh thần đi học.

“Kiều Hoa a, nhà này ở rất tốt, cháu xem bọn nhỏ cũng rất thích.” Dạo xong một vòng, thím Trần nhiệt tình cảm thán.

Kiều Hoa ôm con có chút mỏi, đưa Tiếu Tiếu cho Từ Sơn Tùng bế, quay đầu lại, trong mắt liền phát sáng, “Đúng vậy, khá tốt, khá tốt, không sai biệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.