Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 414



Trước đó, cô nghe Từ Sơn Tùng nói đem nhà cũ an bài thành nhà kho, còn dư một phòng thì để cho hàng xóm nội viện ở. Bởi vì khi đó cô mang thai, cho nên nghe cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy một phòng thì ở được bao nhiêu, cũng chỉ mấy người.

Hiện tại mới phát hiện ra, đâu chỉ là vấn đề nhân tình a, việc này thực sự giúp mấy nhà không đủ chỗ ở giải quyết được vấn đề cấp bách!

Khá tốt, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác giúp người làm niềm vui.

Nga, đương nhiên, chuyện giúp đỡ này không bao gồm một nhà năm người Lý Tú Tú.

Nhưng cũng là do Lý Tú Tú tự mình tìm được chết, cho nên đó là chuyện mà chị ta phải nhận.

“Lúc các cháu cần lấy lại nhà, chúng ta tuyệt đối sẽ không ăn vạ.” Sau khi cảm thán rất nhiều điều, thím Trần nắm tay cô nói.

Hàng xóm vẫn giản dị, vẫn tri ân báo đáp như vậy, không giống như Lý Tú Tú bạch nhãn lang kia.

Đúng rồi, nói đến bạch nhãn lang….

“Thím Trần, Lý Tú Tú bên kia thế nào rồi?”

Ngô Quế Phương xen mồm đáp: “Hừ! Còn có thể như thế nào, chồng đi khuân vác, cô ta ở nhà chăm con.”

Chị bĩu môi khuyên Kiều Hoa, “Em cũng đừng có thiện tâm quá, Lý Tú Tú mỗi ngày tới chỗ chị lấy nguyên liệu, ít nhất cũng kiếm được một hai đồng, đủ sống mỗi ngày. Chỉ cần nhà các em không nhà, nhà bọn họ vẫn trôi qua được. Đến nỗi phòng ở….”

Phòng ngủ hiện tại con gái Ngô Quế Phương cũng ở, nếu còn đưa cho Lý Tú Tú? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ngô Quế Phương nói: “Phải cho cô ta chịu chút trừng phạt, bằng không có ta sẽ không nhớ, sẽ cho rằng mình làm sai thì chỉ cần bán thảm là được người khác đồng tình.”

Như vậy thì chính là vừa là bạch nhãn lang lại vừa là bạch liên hoa, nữ nhân ở đây ai cũng đều thành tinh, cũng không phải dạng ăn chay gì.

Có thể ban đầu còn bị tình cảm làm mờ mắt nhưng lâu dần, còn ai mà chưa nhìn rõ bộ mặt thật, dù gì thì ai cũng đã sống được hơn mấy chục năm!

Nghĩ nghĩ, Kiều Hoa cười nói: “ n, trừng phạt như vậy cũng đủ rồi, trước đó thôi thì bỏ qua đi, chỉ cần không khóc lóc ầm ĩ, em cũng lười so đo.”

“Đúng rồi, cô ta không nháo, ai thèm so đo với cô ta. Nếu có nháo, thì không cần cháu ra tay, ta cùng thím Trần xử lý cô ta trước!” Thím Điền dũng cảm vén tay lên, làm ra tư thế sắp đi đánh nhau tới nơi, làm cho Kiều Hoa cười đến đau bụng.

Trò chuyện trong chốc lát, Kiều Hoa hậu tri hậu giác mới phát hiện, trong viện thiếu người, “Chị Lưu đâu ạ, sao không thấy chị ấy?”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu, “Không biết, chắc còn chưa tan làm, nãy giờ cũng không thấy.”

Vừa hay, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

Vừa dứt lời, ngoại viện truyền tới bước chân, theo đó là giọng kích động của Lưu Hiểu Hồng, “Mau mau mau! Xưởng Hồng Tinh xả kho! Mọi người mau qua đó mua vải, rẻ lắm! Mau đi a, coi chừng đi chậm hết vải đẹp!”

Thì ra lý do về trễ của Lưu Hiểu Hồng là do tranh với mấy người bạn cùng làm mua vải! “Chị Lưu, trời nóng, chị đeo khăn còn rất thời thường nha.” Kiều Hoa cười trêu ghẹo.

Nghe thấy âm thanh, Lưu Hiểu Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lập tức bỏ vải xuống, bởi vì cởi vội khăn quàng cổ mà đầu tóc cũng bị rối loạn.

Chị ấy chạy chậm qua, ôm lấy Kiều Hoa, kích động dậm chân, vỗ vỗ cô: “Ai nha! Em còn biết trở về a! Bao lâu rồi em không tới hả? Lâu lắm chị mới thấy em đó, để chị nhìn xem em có thay đổi gì không?”

Tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nhịn được gật đầu, ý cười tràn ra hốc mắt, bộ dạng cực kỳ cao hứng, giống như mẹ ruột thấy con gái, cực kỳ vui mừng.

“Béo lên không ít! Người cũng có thịt! Càng ngày càng giống người làm mẹ!” Bớt đi chút ngây ngô trước đây, cả người toát ra phong thái người mẹ.”

“Được rồi, lại nói Kiều Hoa béo nữa, phỏng chừng con bé chỉ còn lại da bọc xương!” Thím Trần kéo tay Lưu Hiểu Hồng ra, cười nói.

“Gì mà da bọc xương?” Lưu Hiểu Hồng khó hiểu hỏi.

Mọi người đem chuyện Kiều Hoa muốn giảm béo nói cho Lưu Hiểu Hồng nghe, chị đã hiểu mọi chuyện, sau đó cười cười.

“Giảm gì mà giảm, béo mới tốt! Phải béo một chút thì nhìn mới thấy có phúc khí!”

Thời buổi này không phải người mập tượng trưng cho kẻ có tiền sao, không có tiền ai lại ăn đến mập!

Cười xong, hỏi Kiều Hoa về mục đích qua đây, lại hỏi về Tiếu Tiếu trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện chính sự.

“Vừa rồi tôi mang về hai miếng vải, mấy người đoán chúng bao nhiêu tiền?”

“Nhiều ít?”

“Hai mét, dài như vậy chỉ có tám đồng rưỡi thôi!”

“A? Rẻ như vậy?” Mua những hai loại vải, dựa theo giá thị trường ít nhất một loại vải cũng năm đồng đi?

“Đúng vậy, ở xưởng Hồng Tinh đấy, mấy người biết xưởng đó không? Xưởng đó, ở sau con phố nhà Tiểu Cao đó, là xưởng rất lớn. Không biết làm sao mà xưởng không làm nổi nữa, nghe nói là sa thải hết công nhân! Muốn thanh lý tất cả, không mở nhà máy nổi nữa!”

“Gì?”

Bla bla một hồi, hỏi Lưu Hiểu Hồng không ngừng, Kiều Hoa nghe xong, đôi mắt sáng lên.

Được lắm, thời tới.

Sau khi hỏi rõ tình huống, mọi người không kịp hàn huyên với Kiều Hoa vội vàng đi tới xưởng mua!

Kiều Hoa nhanh chóng nhận Tiếu Tiếu từ trong n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, đẩy anh, “Mau, Sơn Tùng, mau đi mua! Mua nhiều một chút, nhà chúng ta cần nhiều!”

Nếu không phải đang ôm Tiếu Tiếu, cô còn muốn tự mình đi tranh.

Cuối cùng Từ Sơn Tùng vẫn đi, đứng giữa một rừng mấy chị gái, mấy thím, người vừa có nhan sắc vừa trẻ như anh, quả thật là một “làn gió mới”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.