Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 417



Toàn bộ xưởng có ba tần, hai tầng dùng để làm nơi sản xuất, một tầng là để quầy bán đồ ăn và các đồ dùng để sinh hoạt.

Bởi vì nhà mấy đóng cửa, công nhân đều trốn chạy, bên trong xưởng lộn xộn thành một mảnh.

Bởi vì không trả nổi tiền lương, cho nên công nhân liền lấy vải dệt bù vào tiền công, bàn ghế trong văn phòng cũng bị dọn đi hết.

Trong xưởng sản xuất, trừ bỏ máy móc không thể dọn đi được, toàn bộ những món còn lại đều bị công nhân dọn sạch để lấy tiền lương.

Cục cưng Tiếu Tiếu khó có được dịp đi ra ngoài khỏi khu Hồ Nam, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mặt, cô nhóc tò mò nhìn xung quanh, chớp chớp đôi mắt to tròn, thỉnh thoảng lại giơ bàn tay lên vẫy vẫy, ngón tay múp múp nhìn là muốn cắn một ngụm.

Cơ hồ vì quá phấn khích mà cô nhóc đá chân nhỏ lung tung, kích động phun bong bóng tùm lum.

Phun xong, mệt mỏi, liền ở trong lòng mẹ ngáp mấy cái, rồi đánh một giấc thật ngon.

Vô tư vô ưu, thật là hạnh phúc a.

Dạo xong xưởng, cũng chỉ thấy mấy người đi nhặt phế liệu, chưa tìm được người phụ trách.

Từ Sơn Tùng hỏi thử mới biết, thì ra lãnh đạo đều bỏ trốn. Nếu hai người muốn mua lại xưởng này thì có thể tìm bộ công thương gặp chủ nhiệm Tống.

‘Được, cảm ơn ngài.”

Cuối cùng, lại hỏi về tình huống trước đó của nhà máy, số lượng công nhân, mấy vấn đề linh tinh, vừa lòng rời đi.

Xưởng Hồng Tinh có khoảng 110 công nhân, xưởng đi theo chế độ trước khi cải cách, cha truyền con nối, con xuống cháu lên, cứ thế kéo dài, cũng không quan tâm là người đó có năng lực hay không, chỉ cần là con ruột là có thể lên nhậm chức.

Cho nên trong xưởng có rất nhiều người đục nước béo cò, cầm tiền không làm việc, ăn no chờ chết!

Các thành phần này kết hợp thêm với sự bảo thủ, chính là nguyên nhân chính dẫn đến xưởng Hồng Tinh bị phá sản.

Mua lại xưởng không phải là chuyện nói là được, đầu tiên là vấn đề tài chính, sau đó là các loại giải tờ, bọn họ cũng cần phải tìm hiểu một lượt.

Thảo luận không ra kết qua, hôm sau, trong thời gian hành chính thì nhanh chóng tìm chủ nhiệm Tống hỏi một chút.

Sau khi hỏi chủ nhiệm Tống thì mới hiểu rõ. Thì ra hiện tại xưởng này đã hoàn toàn đóng cửa, bọn họ không cần phải mua lại, chỉ cần đi thuê xưởng là có thể tự mình mở xưởng quần áo cho bản thân,

Phần khung của xưởng đã có sẵn, chỉ cần chờ hai người rót tiền vào là có thể đi vào vận hành.

Nói cách khác, chỉ cần ra tiền là có thể làm cổ đông, lời thì tự hưởng, lỗ thì tự chịu!

Sau khi tạm biệt chủ nhiệm Tống, hai vợ chồng nhanh chóng chạy tới phố Bạch Vân nói với Lý Hồng Quân về chuyện mở xưởng.

“Gì? Mở nhà máy? Sao đột nhiên thế?”

‘ n, em với Sơn Tùng thương lượng qua, xưởng này nhất định phải mở. Hiện tại thì anh nghĩ xem có muốn hợp tác với bọn em không, làm một cổ đông, như vậy thì cả hai bên sẽ giảm áp lực tài chính hơn một chút?”

“Cổ đông?” Du Phồn nhất tay lên, “Tôi muôn, tôi cũng muốn một phần, cùng hai người hợp tác.”

Vừa dứt lời, mọi người đều trừng mắt nhìn về phía cô ấy.

‘Du Phồn! Là gan cô cũng thật lớn a, một ngày kiếm mấy đồng mà cũng muốn đầu tư xưởng của Sơn Tùng.”

Dứt lời, dùng vẻ mặt không tin sờ trán cô ấy, buồn bực nói: “Không phát sốt a, chẳng lẽ giữa trưa cô lén uống rượu cho nên say rồi?”

“Anh đi chỗ khác!” Du Phồn hất tay Lý Hồng Quân ra, vuốt lại chỗ tóc bị anh ta sờ loạn, ‘Năm trước theo các người kiếm được một ít, hiện tại tiền tiết kiệm cũng còn năm sáu ngàn đi, như thế nào, nhiêu đó đủ nhập cổ phần chưa?”

“Nha, cô biết cái gì là nhập cổ phần sao?” Lý Hồng Quân cười trêu cô ấy.

‘Anh cút đi chỗ khác, tôi chỗ nào không hiểu? Không hiểu thì tôi đâu có ở đây nói chuyện?” tức giận trừng Lý Hồng Quân, “Nếu còn thiếu thì tôi cũng có thể đi mượn thêm.

“Mượn? Cũng không phải mượn mấy đồng, ai có thể cho cô mượn a?” Lý Hồng Quân cười nhạo.

Sinh hoạt của Du Phồn rất đơn giản, ngày thường chỉ có hai điểm, nhà và cửa hàng, đôi khi sẽ ngồi xe lửa đến thành phố bên cạnh tìm bạn trai, thời gian cô lại cô ấy đều không dùng để kết giao. Có thể nói, bạn mà có tiền nhất của cô ấy cũng chỉ có vợ chồng Từ Sơn Tùng.”

“Anh quên tôi có một người bạn Hồng Kông hả? Quan hệ của chúng tôi khá tốt, hẳn là cậu ấy sẽ cho tôi mượn.”

‘Đúng rồi, nhắc đến người bạn Hồng Kông của cô, rốt cuộc sao cô quen vậy? Là nam hay là nữ?” Nghe rất giống như là người có tiền, bản lĩnh cũng không nhỏ.

‘Quen thì quen thôi, dù sao cũng là bạn tôi, có thể cho tôi mượn….” Du Phồn ấp úng, cào cào tóc nửa ngày, cuối cùng nhục chí nói: “Trước kia không giới thiệu, qua hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu với mọi người.”

Tiện đà quay sang nhìn vợ chồng Từ Sơn Tùng, “Nếu tôi nhập cổ phần, hai người nghĩ bao nhiêu là đủ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.