Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 418



Tuy rằng tiền tiết kiệm của Du Phồn không nhiều, nhưng cô ấy quyết định sẽ ôm thật chặt đùi vợ chồng Từ Sơn Tùng.

Đặc biệt là một năm nay, đi theo hai người nhất định sẽ có canh thịt ăn, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng. Cho dù chưa từng có kinh nghiệm mở xưởng, nhưng Du Phồn cũng không thấy sợ rủi ro lắm!

Cho dù toàn bộ tiền tiết kiệm đều đổ sông đổ bể, chỉ cần cô ấy vẫn tiếp tục bán được thì sớm hay muốn gì cũng có thể kiếm lại.

Tiền thôi mà, chỉ là tờ giấy bạc.

“Chủ nhiệm Tống ở bộ công thương nói ít ngất phải là con số này.” Từ Sơn Tùng giơ tay ra hiệu.

“A, mười vạn hả?” Thật đúng là con số khổng lồ.

“ n, cũng không sai biệt lắm, có khả năng còn cao hơn nữa. Còn phải mua vật tư và thiết bị. Hai người cũng biết đó, chỗ đó trừ bỏ còn khung xưởng ra thì không còn cái gì khác, đồ bên trong đều bị dọn hết rồi.” Kiều Hoa nhún nhún vai, bĩu môi nói.

Du Phồn hỏi: “Kia, vậy thiếu rất nhiều tiền đi, hai người có được bao nhiêu rồi?”

Từ Sơn Tùng: “Chúng tôi nhiều nhất lấy được ra ba vạn, trong tay vẫn phải để lại ít tiền, không thể mặc kệ cửa hàng bên này được.”

“Aizzz, vậy hai người cũng có thể vay thêm a.” Du Phồn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng chạy tới bàn nước của mình, lục ra tờ báo trong chồng báo cũ.

“Cho vay?” Hai vợ chồng Kiều Hoa nhìn nhau đầy kinh ngạc.

“Hiện tại có thể vay?” Kiều Hoa cho rằng ở thập niên 80 chưa có các gói vay vốn.

‘Đúng vậy.” Lấy một tờ báo từ trong chồng báo, lật lật tìm tìm, năm phút sau, “Hai người đừng quên tôi có thói quen xem báo mỗi ngày, hai người xem….A, chính là chỗ này, hai người nhìn thử đi.”

Từ Sơn Tùng nhận lấy tờ báo, Kiều Hoa thò lại gần nhìn, “Này,....Ý là quốc gia đang cổ vũ người dân tự gây dựng sự nghiệp sao? Chúng ta có thể đi vay a, em cảm thấy cách này dùng được, anh thấy thế nào?”

Ở thập niên 80 đến thập niên 90, quốc gia có chính sách cho vay để cổ vũ người dân, có rất nhiều người trong nhóm tỷ phú đời đầu dựa vào cái này để phất lên, kiếm được xô vàng đầu tiên, cuối cùng giàu có, bước lên đ ỉnh cao của đời người.

Thời điểm phù hợp, sự cổ vũ của quốc gia, không thể thiếu thứ nào trong hai thứ này. Bởi vì chính sách mới được đưa ra, cho nên việc xét duyệt không nghiêm khắc, về cơ bản, chỉ cần đáp ứng đầy đủ các điều kiện liền có thể tới ngân hàng vay vốn.

“Cái chính sách này rất tốt a, Sơn Tùng, tìm thời gian lại tới hỏi chủ nhiệm Tống cho rõ ràng. Chúng ta nhất định phải nhận lấy miếng đất kia, chúng ta đi vay đi, vay mười lăm vạn, anh thấy được không?”

Lý Hồng Quân kinh ngạc líu lưỡi, không thể tin được nhìn về phía Kiều Hoa: “Mười lăm vạn? Em dâu, gan em cũng lớn quá rồi, làm nổi sao?”

Mười lăm vạn a! Gia đình bình thường tiết kiệm được một ngàn đồng đã khó, Kiều Hoa trực tiếp đi vay mười lăm vạn. Cho dù anh ta mười lá gan, phỏng chừng anh ta cũng chỉ dám vay một hai vạn.

“Có gì đâu mà không nổi, không thử sao mà biết. Cho dù lỗ cũng không phải có quan hệ gì với anh sao?” Kiều Hoa nhướng mày, ý bảo Lý Hồng Quân nhanh chóng đưa ra đáp án.

“Tê ~” Thật ra Lý Hồng Quân rất khó xử.

Sợ mất tiền, lại sợ vợ chồng Từ Sơn Tùng có thể kiếm được đồng tiền lớn lại không mang theo anh ta, đến lúc đó anh ta nhìn người ta phát tài mà thèm.

Hai vợ chồng Từ Sơn Tùng thật sự có khả năng làm được, mỗi lần ra một thủ đoạn marketing mới, Tử Tinh Đình lại kiếm được bộn tiền. Hiện tại danh khí của Tử Tinh Đình cực kỳ nổi trong giới trẻ và quần chúng ở Lê An, trên cơ bản không ai là không biết.

Lại mở thêm nhà máy, dựa theo cách làm của vợ chồng Kiều Hoa, nói không chừng có thể phát tài được?

“Tôi…Có thể đầu tư sáu, bảy ngàn, thế nào?” Vốn đang muốn tích góp chút tiền trong trí nhà, hiện tại xem ra, phải gác kế hoạch lại rồi.

“Có thể a, góp ít thì lấy cổ phần ít, không sao.” Tuy rằng hiện tại có thể đi vay, nhưng Kiều Hoa cũng không từ chối Lý Hồng Quân và Du Phồn muốn đầu tư.

Thứ nhất là công ty cần người phụ trách, cái nhà máy mặc dù nhỏ nhưng vẫn phải có tổ chức rõ ràng, đoàn người cùng làm với nhau vẫn tốt hơn với việc đơn thương độc mã.

“Tôi với Từ Sơn Tùng đi hỏi cho rõ, đến lúc đó nói cho hai người.”

“Được, tôi lập tức liên hệ với bạn.”

Bốn người nhau, bắt gặp ba đôi mắt còn lại, Lý Hồng Quân thẹn thùng gãi gãi đầu, “Được rồi, hai người hỏi thăm xong thì nói cho tôi biết, tôi, tôi đi lấy tiền.”

Tê ~ Ra nhiều tiền như vậy, đây là số tiền anh ta vất vả lắm mới tích cóp được a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.