Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 420



Có tiền vốn mọi chuyện đều dễ dàng.

Sau khi tiếp nhận xưởng Hồng Tinh, đầu tiên là tìm người làm bảng hiệu mới, “Xưởng Quần Áo An Tiếu” treo ở trước cửa. Việc này rất cần thiết, có như vậy thì người bên ngoài mới biết đây là xưởng mới.

Chuyện thứ hai chính là tuyển công nhân, đặc biệt là những người công nhân có kinh nghiệm, cần mẫn, tay chân lanh lẹ là lựa chọn ưu tiên.

Bất quá, phải nói rõ trước, “Tiền lương có thể cao hơn so với trước đây, nhưng để phát hiện việc đục nước béo cò sẽ đuổi thẳng. Chỉ xem năng lực không xem tư lịch.”

Sau khi thông báo tuyển dụng được dán bên ngoài, không ít người bị tiền lương và đãi ngộ hấp dẫn. Chỉ ngắn ngủn mười phút, cơ hồ một nửa công nhân của xưởng Hồng Tinh trước đây quay lại xin làm việc.

Biển người tấp nập, có thể nói là đồ sộ.

Trước khi xưởng Hồng Tinh thông báo đóng cửa, tuy rằng tiền lương trước đó không cao, còn nợ tiền lương, nhưng ít nhất vẫn còn có đầu vào để sống.

Sau khi đóng cửa, một đồng cũng không có. Mỗi ngày trôi qua đều không tốt, thời buổi này tìm việc rất khó, mọi người lòng tìm một việc gì đó để làm, thấy xưởng An Tiếu ra thông báo tuyển dụng thì hồi hộp mà tới.

Có thể có việc làm, cho dù lương nhiều hay lương ít, so với thất nghiệp vẫn tốt hơn….Kết quả xấu nhất nghe người phụ trách nói, nếu không hài lòng thì trực tiếp đuổi.

“Gì? Trực tiếp đuổi? Vậy không phải là chúng ta vẫn mất việc như thường sao?” Còn tưởng rằng giống như xưởng Hồng Tinh, chỉ có vào không có ra, trừ khi bị đóng cửa.

“Là doanh nghiệp tư nhân, dùng thực lực mà nói chuyện, có năng lực làm cả đời cũng không sao, nhưng nếu không có thì sẽ bị loại sớm.”

Từ Sơn Tùng đứng trên bục cao, từ trên nhìn xuống đám người, không giận mà uy.

Nói thật, Kiều Hoa đối với tướng mạo của chồng mình đã sớm miễn dịch. Nhưng hiện tại lúc này, từ dưới khán đài nhìn anh, cô hoảng hốt phát hiện, anh đã bớt đi vài phần ngây ngô lại có thêm vài phần mị lực.

So với lúc trẻ, đôi mắt anh càng thâm thúy hơn, lưng rộng eo thon, dáng người đ ĩnh đạc tuần khí, cả người toát ra phong độ bất phàm. Quay đầu, mới phát hiện những cô gái trẻ dưới đài đều nhìn chằm chằm anh.

“Ba ba của con với soái ca trên đài là cùng một người đúng không Tiếu Tiếu.”

“Gì? Công việc này cũng không ổn định, ai biết được lỡ đâu ông chủ không nhìn chúng ta vừa mắt rồi đuổi việc thì sao?.....” Nhóm công nhân cũ nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, cũng không còn kích động như vừa nãy nữa.

“Đúng vậy, tôi còn tưởng có thể Minh Minh ổn ổn có miếng cơm qua ngày, không nghĩ tới còn có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào.” Mọi người thi nhau nói.

Từ Sơn Tùng hơi hơi mỉm cười, lắc đầu, “Đừng nói thế, xưởng của chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ đuổi công nhân, nếu thật sự có đuổi nhất định là do người đó làm trái với quy định đặt ra.

Trên thực tế, xưởng An Tiếu cũng không cần nhiều công nhân cũ của xưởng Hồng Tinh.

Nhà xưởng vừa mới mở, cũng chưa nhận đơn đặt hàng, hiện tại chỉ dựa vào hai cửa hàng Tử Tinh Đình chống đỡ, có thể kiếm được tiền trả cho công nhân hay không còn chưa biết được. Hơn nữa lại còn phải mua các loại trang thiết bị, tiền còn phải dùng rất nhiều chỗ.

Hai vợ chồng đã thương lượng với nhau quyết định sẽ tuyển một vài công nhân cần mẫn, tay nghề tốt của xưởng Hồng Tinh trước, đại khái tầm hai mươi người, rồi chờ có thêm đơn đặt hàng sẽ tính sau.

Mọi người mở miệng ra nói mình chính trực như thế, cần phải sàng lọc kỹ càng.

Hoạt động tuyển dụng vẫn diễn ra dưới khí thế hừng hực ~

Bởi vì Kiều Hoa còn phải cho bạn nhỏ Kiều Tiếu uống sữa cho nên không thể ra mặt, cho nên việc tuyển dụng liền giao cho ba người còn lại.

Du Phồn quyết định sẽ làm một cổ đồng nhàn rỗi, chỉ cần là Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa nói gì thì trên cơ bản cô ấy đều đồng ý. Tính cách của cô ấy là như thế, Du Phồn đầu tư vào An Tiếu là để kiếm tiền cô ấy đâu quan trọng việc “tham dự.”!

Có tiền thì có thể tùy hứng như vậy!

Việc này càng làm mọi người tò mò về người bạn Hồng Kông kia của ấy, rốt cuộc người đó có địa vị gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.