Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 433



Sắp tới khai trương, chuyện sinh hoạt cá nhân của Du Phồn cũng không ảnh hưởng gì tới vợ chồng Từ Sơn Tùng.

Nhà xưởng hiện tại có bốn mươi công nhân, nếu không nhanh chóng tìm kiếm đơn hàng thì rất khó để cho thể trả lương cho công nhân mấy tháng tiếp theo.

Rút kinh nghiệm từ xưởng Hồng Tinh, xưởng An Tiếu chủ yếu tập trung vào việc sáng tạo sản phẩm, thời thời khắc khắc đều chú ý đến trào lưu trên thị trường.

Người tiêu thụ thích cái gì thì xưởng bọn họ liền làm cái đó. Người tiêu thụ không biết thích cái gì thì bọn họ sáng tạo ra, tích cực marketing, làm cho người tiêu thụ lựa chọn sản phẩm nhà bọn họ.

Trước đó xưởng Hồng Tinh có lượng khách hàng ổn định cho mình, chỉ là sau này không theo kịp thị trường, sau khi xưởng Hồng Tinh đóng cửa thì nhóm khách hàng cũ cũng đi tìm nhà xưởng khác.

Sau khi xưởng An Tiếu khai trương, Từ Sơn Tùng cũng cho mời mấy vị khách cũ của xưởng Hồng Tinh tới tham quan một chút.

Ban đầu nhóm khách hàng cũ này còn tưởng rằng, xưởng trưởng mới là tên ngốc lắm tiền, đánh bậy đánh bạ để lừa gạt tiền trợ cấp của chính phủ.

Mà sau khi bọn họ tới xưởng An Tiếu, thấy xưởng được dọn sạch sẽ, tường cũng được sơn trắng, các loại máy móc thiết bị mới…..Liền hiểu được, xưởng trưởng này là nghiêm túc.

Đem người mời tới văn phòng ngồi một lát, để cho đồng chí Triệu mà Từ Sơn Tùng mới tuyển vào làm trợ lý pha trà mời khách. Trò chuyện một lát, ước chừng một chung trà, Từ Sơn Tùng mời nhóm khách tới xem thử sản phẩm của xưởng mình.

“Này là hàng mà công nhân hai ngày trước vừa mới hoàn thành chuẩn bị đưa tới cửa hàng Tử Tinh Đình. Còn dư một ít, đại khái có thể cung cấp cho hai ba cửa hàng khác. Đơn hàng mới không có nhưng xưởng nhỏ đặt không ít, gộp lại miễn cưỡng cũng coi như là đơn hàng lớn.

Chủ yếu là chi phí vận chuyển hàng hóa có chút cao. . truyện đam mỹ

Sau khi mở xưởng được nửa tháng, công nhân trong xưởng vẫn không hết nghi ngờ rằng có thể tiếp tục làm được ở xưởng An Tiếu hay không, bởi vì xưởng không có đơn đặt hàng nào hết.

“Ân, không tồi, đường may rất tinh tế, kiểu dáng này trên thị trường cũng chưa từng thấy qua.”

‘Đây toàn bộ đều là thiết kế mới của bộ phận nghiên cứu xưởng An Tiếu, giá cả có hơi cao một chút.” Dưới sự dẫn dắt của Từ Sơn Tùng, nhóm khách hàng cũ của xưởng Hồng Tinh qua một lô hàng khác, “Sản phẩm nào có trên thị trường rồi thì giá cả sẽ rẻ hơn, nhưng chất lượng vẫn được đảm bảo. Các vị có thể xem thử.” Có vết xe đổ là xưởng Hồng Tinh trước mắt, xưởng An Tiếu khi thành lập liền tập trung phát triển bộ phận thiết kế để tạo ra những kiểu dáng mới mà thị trường chưa có. Chờ về sau phát triển ổn định rồi có thể tới Thượng Hải tham gia các hội chợ thương mại, đem An Tiếu quảng cáo trên cả nước.

Nhóm khách hàng nhận quần áo, cẩn thận vuốt v e đánh giá, nhịn không được tán thưởng, “Chất lượng không tồi, giá cả như thế nào?”

Nếu giá bên xưởng An Tiếu rẻ, chất lượng tốt như thế này, bọn họ có thể suy nghĩ đến chuyện hợp tác lâu dài, cũng coi như là giúp người trẻ gây dựng sự nghiệp.

Niên đại này, thế hệ đi trước thường quan tâm chiếu cố đến những thế hệ sau này.

“Ngài là khách cũ của Hồng Tinh, nếu ngài lấy quần áo ở xưởng An Tiếu chúng tôi, đương nhiên chúng tôi phải để cho ngài giá hữu nghị rồi.” Từ Sơn Tùng duỗi tay ra đưa ba ngón tay. Người khách tỏ vẻ đã hiểu rõ, buông áo trong tay ra, khoanh tay đi dạo một vòng trong xưởng.

Thật lâu sau mới nói, “Ân, các kiểu dáng trước đây đã có tôi không cần, tôi muốn lấy các kiểu dáng mới. Mỗi kiểu tôi lấy 30 kiện, hai ngày sau giao hàng có kịp không?”

Thật vất vả mới có đơn hơi lớn một chút, Từ Sơn Tùng sao có thể nói không. Cho dù có phải ngừng lô hàng đang may, anh cũng phải đem đơn này hoàn thành trước.

“Có thể.”

Có đơn hàng mới, nhóm công nhân bắt đầu tiến hành may đồ.

Từ Sơn Tùng bên này lo mấy đơn đặt hàng, bên kia Kiều Hoa cũng không nhàn rỗi.

Cô cùng chị Lý đánh mạt chược mấy ngày nay, mối quan hệ cũng tốt lên không ít, khoảng cách càng ngày càng gần.

Nghe vợ chồng Kiều Hoa khai trương xưởng may quần áo, chị Lý về nhà trực tiếp nói với chồng mình giúp xưởng Kiều Hoa giới thiệu mấy đơn hàng.

Ngữ khí hoàn toàn không phải thương lượng mà là mệnh lệnh.

“Em vất vả lắm mới có được người bạn vừa ý, cho dù anh bận thế nào cũng phải giúp cho em.”

Lý Quốc Phú cũng không nói là không giúp nhưng vợ vừa nói đã ra lệnh, cho nên anh ấy có chút cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.