Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 446



Thả lỏng tới mùng hai cả nhà Từ Sơn Tùng từ lớn đến nhỏ, từ ba già 29 tuổi, đến cục cưng năm tháng tuổi đều cùng nhau mở cửa buôn bán kiếm tiền!

Không còn biện pháp nào khác, muốn giàu thì chỉ có thể làm lúc người ta nghỉ ngơi.

Tháng giêng là thời điểm buôn bán nhộn nhịp nhất, nếu bây giờ nghỉ ngơi thì người khác sẽ kiếm mất phần hết,

Hôm nay bận rộn một chút, mai sau sẽ thảnh thơi nghỉ phép.

Cho nên làm! Nhất định phải làm!

Công nhân cũng được chịu tập, tiền lương làm tết được tăng gấp đôi, ai đồng ý thì ở lại làm, không muốn thì về nhà ăn tết, xưởng trưởng còn phát mỗi người mười đồng tiền thưởng tết.

Hơn nữa tết âm lịch làm lương được nhân đôi, cho nên hai phần ba công nhân đều chọn ở lại làm.

Thật ra nói làm xuyên tết vậy thôi, chứ cũng không có gì đặc biệt, vẫn 6 giờ tan ca như bình thường, như vậy vẫn ăn tết với người nhà bình thường.

Cũng ngày đó, Minh Minh và Tiếu Tiếu được Kiều Hoa đưa tới cửa hàng mới. Tiếu Tiếu ngồi trong xe nôi chơi gấu nhồi bông, ngẫu nhiên bò qua bò lại một chút.

Minh Minh phụ trách chăm sóc em gái, có tình huống gì thì chạy qua nói Kiều Hoa là được.

Kiều Hoa bên này vừa chiêu đãi khách, vừa tính toán sổ, lại kiểm tra xem lượng quần áo có đủ không để kịp thời cung cấp thêm.

Việc thì nhiều hơn nữa Từ Sơn Tùng còn bận rộn chuyện bên xưởng cho nên cô vội đến mức chân không chạm đất.

Cũng may chính là, hai bảo bối là Minh Minh và Tiếu Tiếu đều rất ngoan, không khóc không nháo, hai anh em chơi ở bên khu vực hàng cao cấp rất ngoan.

Bởi vì bên này giá cao, hiếm khi có khách đặt chân qua, cho nên hai anh em cũng có đủ chỗ để chơi.

Trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi, Tiếu Tiếu bò trên sàn, trên tay cô nhóc được Kiều Hoa đeo cho cái bao tay nên cũng không bị lạnh.

Kiều Minh rất có phong thái người làm anh, cậu nhóc đứng trước Tiếu Tiếu, cỗ vũ cho cô nhóc bò nhanh lên, có đôi khi Tiếu Tiếu mệt không bò nữa ngồi bệt xuống, Minh Minh sẽ nói: “Tiếu Tiếu cố lên! Em thử đừng lên đi vài bước xem. Anh hai giúp em đi vài bước nha.”

Chính như vậy, hai anh em chơi với nhau rất hòa thuận.

“Minh Minh, Tiếu Tiếu, lại đây lấy đồ ăn ăn này, một giờ rồi, hai đứa có đói bụng không?” Kiều Minh đem em gái ngồi cẩn thận trên thảm, đảm bảo xung quanh không có vật nhọn nguy hiểm, mới lộc cộc chạy qua bên chỗ Kiều Hoa, nhận lấy mứt táo cắn một ngụm, “Mẹ ơi, con có chút đói, em gái có thể ăn cái này không mẹ?”

“Miếng nhỏ thì em có thể ăn được, con đừng cho em ăn phần cuốn, ăn chỗ này này, em ăn bánh kem mềm thì được.” Nói rồi, Kiều Hoa đem bánh kem đưa qua cho Kiều Minh, “Con cầm qua đi, hai anh em ăn chung, con đút cho em ăn miếng nhỏ thôi, đút một ít thôi, coi chừng em nghẹn.:

Kiều Minh thường xuyên giúp mẹ cho em gái ăn cũng như là uống sữa, cho nên cậu nhóc rất có kinh nghiệm trong mảng này. Hơn nữa, trời sinh Kiều Minh là một đứa trẻ tinh tế, cho nên Kiều Hoa rất yên tâm khi giao Tiếu Tiếu cho Kiều Minh đút ăn, lâu lâu cô sẽ nhìn qua một chút.

“Dạ được, con biết rồi, con sẽ cho em ăn từ từ!” Vội vàng chạy đi.

Lúc cho em gái ăn bánh kem, Kiều Minh còn rất tri kỷ mà đưa bình sữa qua, hỏi em gái có khát không?

Đúng là một tiểu nam nhân ấm áo.

Kiều Hoa mỗi ngày đều kiểm tra tiền lời, trong tết việc buôn bán cực kỳ khởi sắc. Trước đó còn không ai chú ý đến cửa hàng, nhưng trong thời gian ăn tết, mọi người đi dạo, ai cũng chú ý tới cửa hàng.

Thật ra người tới bách hóa không nhiều, ở phố Bạch Vân còn đông gấp hai lần người ở bách hóa.

Hiện tại, Kiều Hoa rất ít đi phố Bạch Vân, bên kia thu vào cũng rất cao, một ngày thu vào khoảng mười hai ngàn.

Cho nên mới nói, đó là phố buôn bán, mọi người tụ tập về một chỗ cùng nhau kiếm tiền, chắc chắn sẽ không lỗ.

Coi chưa nói đến, nữ đồng chí bán đồ cho bách hóa tan tầm đều ghé qua Tử Tinh Đình dạo một vòng, ngẫu nhiên con mua một hai bộ quần áo bởi vì đồ của bách hóa không có thơm như ở đây!

Thế mới nói, đồ của Tử Tinh Đình là số một!

Năm nay thịnh hành áo khoác da. Giá cả cao không nói cố tính người mặc còn dễ bị già rất khó bận thế nhưng vẫn bán chạy!

Áo khoác da thật phân ra làm hai loại là da cừu và da sơn dương, giá rất mắc, một cái áo tầm ba bốn trăm đồng!

Nhưng khổ nỗi là, đại bộ phận người trẻ thì không có nhiều tiền như vậy, cho dù tích cóp mấy tháng lương cũng chưa chắc đủ.

Cho nên cửa hàng Tử Tinh Đình cố ý bán loại áo khoác da nhân tạo, loại da này không mắc như da thật nhưng vẫn tính là hàng cao cấp.

Có tiền mà không kiếm chính là đồ ngốc cho nên phải linh hoạt thì mới tìm ra được cách kiếm tiền.

Kiều Hoa suy đoán rằng một thời gian nữa nhất định sẽ có áo da nhân tạo, cho nên cô sẽ đi trước một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.