Thời tiết giao mùa, nên chuẩn bị cho bộ sưu tập tiếp theo.
Đơn đặt hàng lớn kia vẫn chưa giải quyết xong, hôm nay Từ Sơn Tùng chuẩn động mời cơm, anh tính toán định nói rõ ràng, miễn cho sau này day dưa không dứt rất phiền toái.
Ăn hoa hồng đương nhiên là có thể nhưng chỉ có thể dưới một ngàn, bằng không thì đừng bàn nữa. Xưởng An Tiếu của bọn họ là xưởng mới khai trương, thà ít chớ không hợp tác với loại này.
Còn nữa, thời buổi này, một ngàn thật sự không thấp. Nếu bấy nhiêu đó còn chưa thỏa mãn thì chỉ có thể thuyết minh rằng người này quá tham lam. Người phụ trách như vậy đơn đặt hàng cũng không cần.
“Đêm nay mời Lưu tổng ăn cơm để thương lượng chuyện đặt hàng, anh có rảnh không?”
“Lại mời ăn cơm a? Lần thứ mấy trong tháng rồi, hình như là lần thứ ba?”
Lý Hồng Quân gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Ngày hôm qua mới cãi nhau với Hoa Anh, tối nay còn định mời người ta đi ăn cơm để dỗ dành.”
Từ Sơn Tùng liếc nhìn Từ Sơn Tùng, dọn bàn làm việc, nói: “Vẫn chưa giải quyết xong chuyện của cô ta?”
“ n, loạn thật sự. Nói chia tay thì không cần thiết, hiện tại anh cảm thấy ở bên cạnh Hoa Anh cũng tốt. Có thể là do quen rồi hoặc do tính cách Hoa Anh tốt. Nhưng muốn anh mua nhà cho em trai cô ấy thì không có khả năng đâu.”
“Cho nên hiện tại anh đang cầm cự.”
‘Đúng vậy.” Lý Hồng Quân buồn bực gãi đầu, “Hiện tại, anh đang tẩy não cô ấy rằng kiếm tiền quan trọng hơn.”
Trâu Hoa Anh vẫn đòi Lý Hồng Quân mua nhà, ba mẹ cô ta cũng muốn nhưng Lý Hồng Quân vẫn không chịu.
Cũng thật là, cho rằng tiền là rác hay sao mà nói mua liền mua.
Cuối cùng đương nhiên là không mua, tuy rằng ba mẹ Trâu Hoa Anh không nói gì nhưng đã ngầm khẳng định Lý Hồng Quân là người keo kiệt.
Nhớ tới ba mẹ vợ hụt kia, Lý Hồng Quân không khỏi đau đầu.
“Đi thôi, đi xem Lưu tổng nói thế nào. Nếu muốn ăn nhiều hoa hồng hơn thì đơn hàng này không cần ký nữa. Nhà xưởng của chúng ta mới khai trương, nào có nhiều tiền như vậy.” Mấu chốt chính là, mới khai trương, không có quy chuẩn nhất định người khác sẽ được đà lấn tới.
Lần mời cơm nay, Từ Sơn Tùng cấp đủ mặt mũi cho Lưu tổng, hẹn ở một tiệm cơm xa hoa, chỉ xếp sau tiệm cơm của Nghiêm Tuấn Trạch lần trước.
Lưu tổng là dạng người ẩn mình, tên đó gặp anh cũng đều nhiệt tình, đối nhân xử thế không có nửa điểm xấu.
Bên người tên đó vẫn dẫn theo nữ thư ký. Nữ thư ký đêm nay cố tình trang điểm, nói đậm không đậm nói nhạt không nhạt, ít nhất là nhìn bình thường vẫn biết.
Trời tháng tư nhiệt độ vẫn chưa cao, buổi tối vẫn lạnh. Lúc cô ta đến có bận áo khoác bên ngoài, kết quả vừa ngồi xuống cởi áo khoác ra, lộ chiếc váy ngắn trên đầu gối chỉ vừa đủ bảo mông. Thật sự…. Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, vẫn tiếp đón bọn họ như thường.
Cùng Lưu tổng ăn cơm nhiều lần như vậy, cho dù lần nào bầu không khí cũng không tẻ nhạt, huống chi người đó còn mang theo thư ký. Thời điểm không biết nên nói gì, người thư ký sẽ nói sang chuyện khác, lập tức đổi chủ đề.
Chẳng hạn như: Xưởng trưởng Từ trẻ tuổi lại tuấn tú lịch sự như vậy, vợ của ngài nhất định là người lợi hại. Thật muốn xem là nữ nhân như thế nào mà có thể chế trụ xưởng trưởng Từ.
Hay như: Xưởng trưởng từ có mấy người con, con bao lớn rồi, đi học chỗ nào? Ngài cùng vợ ngài quen nhau như thế nào….
Bla bla chuyện liên quan đến đời sống gia đình Từ Sơn Tùng, bọn họ hỏi rất nhiều cũng rất phiền.
Cố tình hai chủ tớ bọn họ cứ tủm tỉm cười, tổng thể cũng không thể đánh người tươi cười.
Từ Sơn Tùng chọn lựa đề tài rồi mới trả lời, còn chuyện riêng tư thì cứ mơ hồ cho qua. Tóm lại chỉ có chuyện làm ăn anh mới trả lời còn lại đều không nói.
Bọn họ thấy không tìm được tin tức gì thú vị liền chuyển đề tài lên người Lý Hồng Quân.
Lý Hồng Quân cũng học Từ Sơn Tùng, cái gì có thể trả lời thì trả lời, không trả lời được thì pha trò cho qua.
Một bữa cơm, hai bên cũng không nói được mấy câu về chuyện đơn hàng. Mỗi lần Từ Sơn Tùng bàn chuyện chính sự lại bị hai người kia đánh gãy nhưng bọn họ vẫn cố tình vòng vòng xung quanh đề tài này.
Từ Sơn Tùng nghe không hiểu, vẫn luôn không trả lời rõ ràng, cho tới cuối bữa cơm, lúc cảm thấy không sai biệt lắm, anh mới bỏ đũa xuống, nghiêm túc nói:
“Lưu tổng, sau khi bốn cổ đông chúng tôi thương lượng qua, đều nhất trí có thể trích hoa hồng cho anh, nhưng không quá một ngàn, anh muốn nhiều hơn thì không còn biện pháp nào khác. Nếu thật sự không thể, chúng ta chỉ có thể….”
Một câu nói lấp lửng, Lưu tổng chỗ nào không hiểu, nhanh chóng pha trò, bỏ đũa xuống vẫy vẫy tay, ý bảo hai người dùng bữa, “Ha ha ha, dùng bữa dùng bữa thôi. Đừng chỉ bàn chuyện làm ăn, Tiểu Mạn, mau rót rượu cho xưởng trưởng Từ và Lý tổng. Rót cho đầy.”
Bữa cơm này trên thực tế đã bị hai người Lưu tổng bàn tính trước, bọn họ rốt cho Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không ít rượu.
Từ Sơn Tùng còn đỡ nhưng Lý Hồng Quân uống không nỗi, hai chân đều nhũn ra, đi đường lảo đảo. Không biết Từ Sơn Tùng đã đỡ Lý Hồng Quân đi nhà WC bao nhiêu lần.
Nữ thư ký kia cũng định đỡ, nhưng bị Từ Sơn Tùng cự tuyệt, “Anh ấy có bạn gái, để người khác thấy không tốt.”
Tần Tiểu Mạn thu hồi tay, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, nhưng vẫn làm như không có gì, ‘Nga, đúng là như vậy, vẫn là xưởng trưởng Từ đỡ hợp hơn.”
Đem Lý Hồng Quân đỡ đến nhà WC rồi qua lại, Tần Tiểu Mạn lại tiếp tục rót rượu cho hai người. Đầm hoa chiffon mỏng chỉ bao đủ mông, lúc cúi người xuống còn giống như vô tình mà cố ý “phanh n.g.ự.c lộ vú” k1ch thích thị giác.
Tần Tiểu Mạn là người gầy, nhưng không phải kiểu gầy nhom mà là kiểu người chỗ cần gầy thì gầy chỗ cần có thịt thì không thiếu, nhưng cho dù có như thế thì vẫn toát ra khí chất dung tục.
Cô ta tự hồ không ý thức được chuyện này, lại còn cảm thấy vì thế mà kiêu ngạo, không ngừng cố ý phát ra “mị lực”