Thời điểm Từ Sơn Tùng rời nhà, Kiều Hoa đã đi làm từ sớm. Hôm nay cũng không quá bận, tính sổ sách xong không có việc gì làm cô liền về nhà nấu bữa cơm, sau đó mang theo Tiếu Tiếu đến xưởng Từ Sơn Tùng ăn cơm chung, thuận tiện để cho hai ba con bồi dưỡng tình cảm, đừng để công việc bận rộn ảnh hưởng đến tình cảm trong gia đình.
Bận rộn chuyện công việc, người một nhà luôn phải cố gắng sắp xếp thời gian ở bên nhau.
Đừng nói là kết hôn hay không kết hôn, cho dù có kết hôn rồi, nếu không duy trì tình cảm thì nó cũng sẽ biến mất thôi. Tóm lại, có thời gian Kiều Hoa đều đi thăm anh, có đôi khi Từ Sơn Tùng chạy đi đưa đơn đi ngang qua cửa hàng của cô, cũng sẽ cố ý vào qua chỗ Tử Tinh Đình để thăm vợ và con gái.
Buổi sáng, sau khi tỉnh lại, Từ Sơn Tùng vừa đến văn phòng, đã nghe thư ký thông báo nhận được cuộc gọi từ Tần Tiểu Mạn.
Cô ta nói hôm qua Lưu tổng uống nhiều quá, hôm nay không thoải mái, đơn đặt hàng này giao cho cô ta toàn quyền quyết định.
Hôm nay là buổi gặp mặt lần cuối, nếu vẫn không bàn bạt được, đơn đặt hàng này liền tìm người khác.
Đương nhiên Từ Sơn Tùng không thể cự tuyệt, dù sao đây cũng là đơn đặt hàng lớn, chỉ là thấy trang phục Tần Tiểu Mạn bận tới đây anh có chút đau đầu.
Này cũng quá…..Váy này so với váy hôm qua còn ngắn hơn, vẫn là màu hồng nhạt. Mái tóc xoăn hạt dẻ kết hợp với giày cao gót, cô ta xoay chìa khóa trong tung, rung đùi đắc ý nhìn xung quanh, giống hệt như đi “thảm đỏ”. Làm bộ làm tịch cũng thật giống.
Thời buổi này ăn bận hành xử thật sự phải chú ý nhiều lắm, phong thái khoe khoang, õng ẹo này của Tần Tiểu Mạn thật sự không có mấy người, thật sự rất hiếm thấy.
Đi ngang qua phân xưởng, công nhân không khống chế được mà nhìn theo cô ta. Thẳng cho đến khi Tần Tiểu Mạn đi vào văn phòng rồi, mấy người công nhân mới thu hồi tầm mắt cúi đầu lải nhải.
‘Nữ nhân kia là ai a?”
“Không biết, lớn lên thật xinh đẹp.”
“Xưởng trưởng của chúng ta đã kết hôn rồi, cũng đã có hai con. Nữ nhân kia là bạn hay là….?”
“Tôi nhớ ra rồi, này không phải là nữ thư ký hay theo ông giám đốc gì đó sao? Có thể là người ta tới bàn công chuyện, mấy người đừng có nói lung tung.”
Tình cảm vợ chồng xưởng trưởng như thế nào mọi người đều biết. Từ khi vào làm ở xưởng An Tiếu, hai vợ chồng xưởng trưởng tình cảm rất mặn nồng, hai người đều là trai tài gái sắc, con cái lại ngoan ngoãn đáng yêu. Ai trong xưởng An Tiếu này nhìn mà không hâm mộ.
Hơn nữa, vợ chồng xưởng trưởng rất hiền lành, thường xuyên cấp phúc lợi cho công nhân, trong xưởng An Tiếu này không có ai là có ý kiến với hai người, cho nên bọn họ cũng không nói xấu hay nghi ngờ gì nhiều.
“Không có, ai lại đi đồn chứ? Này chẳng phải là do tò mò nên mới hỏi một chút sao?” ‘Đừng tò mò nữa, làm gì có loại chuyện đó xảy ra, nhìn xem, cửa cũng chưa đóng.” .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Tần Tiểu Mạn đóng cửa lại, từ ở dưới xưởng nhìn lên, không thấy được người, chỉ thấy bóng trắng loáng thoáng.
“Tổng giám đốc của chúng tôi hôm qua uống nhiều, hôm nay không tới được nên để tôi qua đây nói chuyện với xưởng trưởng Từ.” Môi đỏ cong lên, chậm rì rì đi đến chỗ Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng nhìn cô ta đem cửa văn phòng đóng lại, mày nhíu chặt, “ n, hôm qua đã nói hết rồi, chỉ còn chuyện tiền hoa hồng. Hôm qua tôi cũng đã nói với Lưu tổng, chúng tôi không nhượng bộ, nếu bên hai người cũng như thế thì xin cứ tự nhiên tìm xưởng khác.”
Đơn đặt hàng này bọn họ cũng không cần.
Nói xong, cầm lấy bút máy, viết viết vẽ vẽ lên giấy, tựa hồ rất bận.
Tần Tiểu Mạn vẫn là bộ dạng vân đạm phong kinh như cũ, giấm giày cao gót đi tới.
Từng bước từng bước một, tiếng giày thanh thúy vang lên.
‘Xưởng trưởng từ, ngài nói như vậy không tốt lắm đâu, chuyện làm ăn mà sao một lần có thể thành công, nói chuyện vài lần vẫn còn là ít. Anh mới nhậm chức nên không hiểu, tôi đây làm ở thủ đô bốn năm năm, kinh nghiệm phong phú hơn ngài rất nhiều.”
Nhíu mày lại đánh giá cô ta. Tần Tiểu Mạn thì cho rằng Từ Sơn Tùng bị trang phục của mình hôm nay mê hoặc. Thời điểm cô ta cau môi lên liền nghe Từ Sơn Tùng há miệng nói:
“Nhìn không ra nha…..Thứ ký Tần năm nay đã ba mươi mấy.”
Tần Tiểu Mạn: “............”
Quả thực muốn hộc máu! Cô ta nhìn trông rất già sao?!
Vốn dĩ cô ta nói bốn năm năm gì đó là muốn thể hiện với Từ Sơn Tùng rằng mình rất có kinh nghiệm trong công việc! Muốn cho anh bội phục, chứ không phải là để cho anh ghét bỏ cô ta tuổi tác lớn a!
“Tôi học xong trung học liền qua đây làm việc, không phải lớn tuổi, tôi mới 22 thôi!” Tức giận trả lời. Tuy nhiên, ngữ khí kia lại nghe giống hờn dỗi hơn, bộ dạng kệch cỡm này của cô ta cơ hồ đã khắc vào xương máu.
“Nga, 22….” Từ Sơn Tùng tựa hồ như đã hiểu rõ, gật đầu, như suy tư gì đó, nhìn chằm chằm cô ta, cuối cùng nói: “Vợ tôi năm 22 tuổi đã gả cho tôi.”
Tần Tiểu Mạn: “.......................”
Ai mà muốn nghe chuyện ân ái của hai vợ chồng mấy người!