“Từ từ, xưởng trưởng Từ bình tĩnh, trước đó tôi không nghĩ cậu kiên quyết như vậy, là tôi thất sách.” Nói rồi, giống như thật mà gục đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, mới ra điếu thuốc châm lửa, nhưng lại bị Từ Sơn Tùng ngăn lại.
“Trong xưởng cấm hút thuốc.”
Lưu tổng: “.................”
Ông ta chỉ có thể nghẹn lại, cất thuốc vào túi.
Trầm mặc hồi lâu, tự hồ như đã hạ quyết tâm, như là cắt thịt xẻo da mình, “Như vậy đi, tiền hoa hồng tôi giảm cho cậu một nửa, năm ngàn, thế nào, tôi đã giảm phân nửa rồi đó cậu cũng nên ngẫm lại đi?”
Trực tiếp giảm xuống một nửa! “Đãi ngộ” lớn như vậy, Lưu tổng cũng không tin Từ Sơn Tùng không đồng ý….Đừng quên, đây là đơn hàng lớn, sau khi ký được thì có không ít lợi nhuận, đối với một xưởng nhỏ thì đây là một khoảng lớn!
Ai ngờ, Từ Sơn Tùng mở miệng liền làm cho ông ta chao đảo, “Nếu ngài đã nói như vậy sớm hơn có lẽ tôi sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại….Lưu tổng, nếu ngài muốn đơn này thành công thì một đồng tiền hoa hồng ngài cũng không được lấy.”
“Cậu…..” Lưu tổng nghẹn họng nhìn trân trối, ông ta không thể tin được chỉ tay vào anh, “Cậu…..”
“Nếu ngài thấy không được thì mời ngài đi tự nhiên.” Giọng nói rõ ràng, chỉ tay vào cửa, đại ý lúc nào ông ta cũng có thể rời đi.
Nhiều ngày như vậy, sự kiên nhẫn của Từ Sơn Tùng đã hao gần hết, tiền này có thể không kiếm cũng được.
“Kia, 3000 thì sao? Này được rồi đi? Tiểu Từ, cậu đừng có được nước mà lấn tới a!” Lưu tổng lấy ra bộ dạng “uy phong” để hù dọa.
Từ Sơn Tùng lại không ăn bộ dạng này, trước đó anh vì đơn hàng có thể hạ mình. Từ Sơn Tùng đã minh bạch, cho dù là mua hay bán, nhất định không thể thua về khí chất cũng tư thái.
Nếu quá hạ mình, thứ nhất người ta sẽ xem nhẹ mình, thứ hai sẽ dễ bị người ta khinh dễ. Nếu trước đó anh có thể ôm thái độ tùy duyên thì cũng sẽ không bị Lưu tổng vờn qua vờn lại lâu như vậy.
Một lần ngã một lần khôn, sau này anh sẽ không phạm vào loại sai lầm này nữa.
“Xin cứ tự nhiên.” Vẫn là thái độ hờ hững như cũ.
Lưu tổng hít sâu một hơi, kiếm chế việc muốn mắng chửi người lại, “2000?”
“1000?”
“Xưởng trưởng Từ! Cậu tốt xấu gì cũng phải để cho tôi kiếm một chút a! Bằng không, lần này thật sự không hợp tác được rồi!” Quay đầu làm bộ muốn rời đi. Từ Sơn Tùng cũng không thèm ngẩng đầu, ngồi tại ghế làm việc của mình viết viết vẽ vẽ, “An Tiếu là miếu nhỏ, mời ngài đi.”
Lưu tổng: “.............”
Cuối cùng, đơn đặt hàng này Lưu tổng vẫn phải ký kết được với Từ Sơn Tùng cho dù mất hết mặt mũi lại còn không thu được một đồng nào tiền hoa hồng!
Chờ sau khi hợp đồng này ký kết xong, Lưu tổng tức giận đùng đùng rời đi.
Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ông ta hận a!
Ký xong đơn đặt hàng, Lưu tổng không thèm quay đầu, ông ta tức đến điên người rời khỏi văn phòng.
Tần Tiểu Mạn đi theo sau, thời điểm đóng cửa lại bỗng nhiên cô ta dừng chân, quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng, chãi chãi tóc mình, chớp mắt.
“Xưởng trưởng Từ, tôi xem như giúp anh rất nhiều đi, anh….”
Mí mắt Từ Sơn Tùng cũng không nâng lên: “Cút.”
Tần Tiểu Mạn: “...............”
=============
Bên này, Lưu tổng sau khi về khách sạn liền nổi giận đùng đùng, ông ta quăng đồ khắp nơi, mặc kệ cho lát nữa khách sạn có yêu cầu ông ta bồi thường tiền.
Tần Tiểu Mạn lấy cớ đi mua cơm chuồn ra khỏi khách sạn.
Cô ta nghĩ đến Từ Sơn Tùng dầu muối gì đều không ăn, cho dù cô ta có vứt hết mặt mũi anh cũng không nể mặt. Tần Tiểu Mạn cảm thấy không nên để bản thân thiệt như vậy, cô ta lấy chìa khóa xe chạy qua xưởng An Tiếu thêm chuyện nữa.
Nếu không gục được Từ Sơn Tùng thì cô ta cũng có thể thử Lý Hồng Quân mà!
Lý Hồng Quân cũng là giám đốc, người ta trẻ tuổi, diện mạo cũng không tồi, ít nhất vẫn tốt hơn là tên già Lưu tổng kia.
Còn nữa, bạn gái nhỏ của Lý Hồng Quân diện mạo thật sự rất kém so với cô ta.
Hơn nữa, Lý Hồng Quân là người xài được, cũng biết nói lời ngon ngọt, tính cách rộng rãi, nói không chừng sẽ thích cô ta thì sao.