Một lớn một nhỏ đẩy xe nôi đi dạo bách hóa, trên đường có rất nhiều người tò mò nhìn xe nôi của Tiếu Tiếu. Xe này là loại xe có đai an toàn, trên xe còn có một lều gấp ra gấp vào được để che nắng che mưa. Có rất nhiều bà mẹ trẻ và thai phụ tới hỏi cô mua chỗ nào, bao nhiêu tiền.
‘Đây là nhờ người mua từ Hồng Kông về, ngại quá, tôi cũng không biết chỗ.” Xác thật đây không phải là đồ ở đại lục, cho dù có tiền cũng không có người bán.
Vừa nghe là đồ Hồng Kông mấy người phụ nữ liền tiếc nuối rời đi.
Kiều Minh tò mò hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mọi người đều thích xe nôi của em gái vậy?”
Kiều Hoa: “Có thể là do chỗ chúng ta không có bán, mọi người lần đầu thấy nên tò mò.”
Kiều Minh: “Nga, kia, vậy sao mẹ mua được?”
Đi tới chỗ bán giày của bách hóa, Kiều Hoa vừa chọn giày cho Minh Minh vừa trả lời: “Nhờ bạn trai cũ của chị Du Phồn mua giùm.”
“Bạn trai cũ?” Kiều Minh còn chưa hiểu rõ nghĩa của từ này lắm, cậu nhóc nghĩ nghĩ, nghi ngờ hỏi, “Là bạn trai rất có tiền sao?”
Kiều Hoa bật cười, “Đoán đúng một nửa, người đó xác thật có tiền nhưng không phải là bạn trai hiện tại, trước đó là bạn trai nhưng hiện tại đã chia tay. Bây giờ chú đó với chị Du Phồn là bạn bình thường. Con hiểu chưa?”
Kiều Minh nghiêm tục gật đầu, nhìn Kiều Hoa: “Có chút phức tạp nhưng con hiểu một chút.”
“ n, Minh Minh tới đây, xem giày này có vừa chân không?” Kiều Hoa chọn một đôi giày trắng theo cỡ chân của Kiều Minh.
Kiều Minh nhận đôi giày, ngồi trên ghế đẩu nhỏ, đem giày cũ cởi ra, nhét chân vào giày mới. Tốc độ có chút chậm nên Kiều Hoa giúp cậu nhóc một phen.
Hỏi con trai, “Có phải bị nhỏ không?”
Ngón chân hơi cử động, Kiều Minh gật đầu, ‘ n, đúng là có chút đau ngón chân.”
Kiều Hoa kinh ngạc nhướng mày, năm trước mua giày cỡ này vẫn còn vừa, ‘Chân dài nhanh ra như vậy? Để mẹ đổi số lớn hơn.”
Hôm nay, Tiếu Tiếu có chút phấn khởi, hơn nữa cô nhóc đang trong giai đoạn học nói cho nên kêu không ngừng. Vì để cho con gái an tĩnh, Kiều Hoa cố ý chọn một đôi giày sạch cho con gái chơi.
Từ trước đến giờ Tiếu Tiếu còn chưa chơi với giày bao giờ đâu, cô nhóc cằm đôi giày da tò mò thưởng thức, thậm chí còn muốn đưa vào miệng cắn. Kiều Hoa nhanh tay lẹ mắt lấy lại, nói: “Cái gì cũng bỏ vào miệng cả, con là nhóc con ham ăn! Này, ti giả của con nè.”
Từ trong túi xách lấy ra núm v.ú cao su cho con gái, sau khi Tiếu Tiếu cho vào miệng, cô nhóc mới thành thật một chút, vừa m út vừa chơi giày da, thỉnh thoảng còn đá chân vặn mông.
Giày trắng chỉ có hai kiểu cho nên chọn giày vừa chân là được không tốn quá nhiều thời gian. Chọn xong giày, lại tiếp tục đi qua khu thực phẩm. Kiều Hoa nhìn xung quanh, ngẫu nhiên phát hiện có một cửa hàng quần áo mới mở, nhìn từ xa cũng thấy khá đẹp. Mang theo tinh thần học hỏi, Kiều Hoa đi qua nhìn thử, nhưng nhìn thấy chiếc váy đang được treo lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Cô cả kinh, buồn bực tự hỏi: “Này không phải là bản thảo của mình sao…….Sao mẫu váy này lại giống như vậy?”
Kiều Hoa cho rằng mình nhìn nhằm, cố ý xem qua cẩn thận, không chỉ kiểu dáng giống mà những chi tiết cô đánh dấu cũng giống như đúc!”
Người bán hàng thấy cô tới, hỏi thăm.
‘Muốn mua gì sao? Áo khoác có thể thử nhưng váy thì không thể.” Bây giờ là năm 86, người bán hàng ở bách hóa có thái độ với khách hàng tốt hơn rất nhiều so với thập niên sáu mươi, bảy mươi, đặc biệt là đối với những khách hàng ăn mặc sang trọng, thái độ cực kỳ tốt.
Đến gần mới thấy rõ, người bán hàng che miệng kinh ngạc, “A, là cô nha, bà chủ Kiều.”
Kiều Hoa theo thanh âm quay đầu, thì ra là khách quen của Tử Tinh Đình, trong nhà rất có tiền, mỗi tháng có lương đều tới Tử Tinh Đình dạo một vòng. Mỗi lần tới không phải đều mua hàng nhưng nhất định phải dạo một vòng, lâu dần Kiều Hoa cũng quen với cô ấy.
“Xin chào.” cười cười cùng khách hàng chào hỏi.
“Thật trùng hợp, tôi bán hàng ở đây.” cười một chút, người bán hàng tò mò nhìn chiếc váy trên tay của Kiều Hoa, “Cô thích chiếc váy này sao? Nhà cô không phải bán quần áo à?”
Kỳ thật trước đây hai vợ chồng Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng cũng có ý định cung ứng hàng hóa cho bách hóa. Từ Sơn Tùng cũng từng nói chuyện với người phụ trách, nhưng mà bách hóa đã có từ lau, tư tưởng không còn thoáng nữa, cho nên mặc kệ bọn họ có bao nhiêu kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, chất lượng tốt cỡ nào thì bách hóa cũng chỉ chọn đồ do quốc doanh cung cấp. Cho nên chỗ này không có đồ của xưởng An Tiếu mà Tử Tinh Đình cũng không vào đây bán.
Kiều Hoa hơi nhíu mày, vuốt v e chất liệu của chiếc váy, “Không phải, chỉ là cảm thấy chiếc váy này rất….đặc biệt, trước đó còn chưa thấy qua.”
Người bán hàng hiểu rõ, cười giải thích, “Là của xưởng Hồng Diệp đưa qua, hai người trước vừa mới nhập về, bán rất chạy. Ánh mắt bà chủ Kiều thật tốt, vừa liếc mắt đã nhìn trúng nó.”
Kiều Hoa: “............”
Ngoài cười nhưng trong không cười, kéo kéo khóe miệng, ‘Chỉ là cảm thấy từng gặp kiểu dáng này ở đâu rồi thôi.”
Người bán hàng lắc đầu, đầy khó hiểu: ‘Từng thấy? Thời buổi này kiểu dáng này cũng rất dễ thấy, cảm thấy quen là bình thường. Nhưng váy này có rất nhiều chi tiết độc đáo, mặc vào so với cầm trên tay còn đẹp hơn, tôi còn tự mua một cái cho mình đó. Cô có muốn mua không?”
Kiều Hoa bật cười: “Tôi cũng bán quần áo mà, tôi mua váy về làm gì.”
Nói xong, cô đem váy treo lên giá.
Người bán hàng gật gật đầu, thấy cô không muốn mua quần áo liền đi chỗ khác, “Vậy cô cứ từ từ xem nha, tôi đi tiếp mấy vị khách khác.”
“ Ân, cô cứ bận việc của mình đi.”