“Chẳng lẽ trong xưởng chúng ta có gián điệp?” đây là ý nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu Kiều Hoa.
“Gián điệp?” Từ Sơn Tùng khó hiểu.
‘Đúng.” Trước đây khi xem phim truyền hình cũng có những tình tiết như vậy, công ty sẽ phải một người tới công ty của đối thủ là nhân viên, tranh thủ thời cơ để đánh cắp tư liệu!
Bản thiết kế không cánh mà bay còn thành phẩm thì lại xuất hiện ở bách hóa….
Chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Từ Sơn Tùng nghiêm mặt nói: “Em về nhà trước chuyện này anh sẽ điều tra.”
Kiều Hoa có chút tức giận, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Từ Sơn Tùng thì trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Ít nhất cô còn một người ở bên để chia sẻ phiền muộn, loại cảm giác này không tệ, ngược lại còn rất an tâm.
Ổn định lại cảm xúc của mình, nhìn qua hai nhà thiết kế mới mời về, bọn họ đang đứng bất động tại chỗ.
Kiều Hoa thở dài một hơi, “Không có việc gì, hai người làm tiếp đi, đến giờ thì tan ca.” Đẩy theo xe nôi, khoác tay Từ Sơn Tùng ra hỏi văn phòng, “Anh ăn cơm chưa?”
Từ Sơn Tùng nắm lấy tay Kiều Hoa, nhìn cô nhóc trong xe nôi, Tiếu Tiếu ngủ rất ngon, không còn giống như lúc sáng nữa, cứ nhắc ba ba không ngừng.
Cười một chút, chọc chọc khuôn mặt của con gái, ‘Anh còn chưa ăn.”
Kiều Hoa liếc mắt nhìn anh, thu hồi tầm mắt, “Nếu không thì chúng ta đi ra tiệm cơm ngoài kia ăn một bữa, trở về rồi điều tra?” . Truyện Quan Trường
Mặc kệ chuyện là như thế nào, lấp đầy bụng trống là chuyện quan trọng nhất, cũng không phải là không có thời gian để ăn cửa.
“Được, để anh đi khóa văn phòng lại.” Khóa xong, Từ Sơn Tùng ôm bả vai của vợ đi ra, ánh mắt hơi mỉm cười, “Tiếu Tiếu hôm nay thế nào? Con bé có ngoan không?”
Nhắc đến chuyện này Kiều Hoa liền cảm thấy buồn cười, “Cũng được, giữa trưa con nhóc còn một hai giành đùi gà với em đó. Con bé cay mà khóc lớn, em đoán là con bé không dám giành thịt với em nữa đâu.”
Tưởng tượng tới hình ảnh miệng cô nhóc Tiếu Tiếu sưng đỏ vì cay, nước thì đầm đìa, Từ Sơn Tùng không khỏi buồn cười, “Con bé không ăn đau là không có nhớ, cứ thích đoạt đồ ăn với người lớn.”
“Đúng vậy, cái tính này phỏng chừng là giống anh đi.” Dứt lời, Kiều Hoa liếc xéo anh một cái, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo.
Từ Sơn Tùng biết cô nói là ý gì, còn không phải là đôi khi anh không có ăn đồ ăn của mình, muốn ăn đồ ăn trong chén của cô sao?
Khụ khụ khụ ~ Cái này kêu là gì nhỉ? Đúng, tình thú!
=========== Chuyện mất bản thiết kế sau một giờ điều tra thì trên cơ bản đã khoanh vùng được người hiềm nghi.
‘Thư ký của Lưu tổng?” Kiều Hoa cẩn thận lục lại ký ức trong đầu, ‘Chính là cái nữ đồng chí đ.â.m đầu vào n.g.ự.c anh hôm trước?”
Từ Sơn Tùng: “ Ân.”
“Cô ta vào khi nào?” Kiều Hoa không hiểu. “Hai bên bàn chuyện đặt hàng ký hợp đồng, cô ta vào bộ phận thiết kế để làm gì?”
Thường ngày bộ phận thiết kế trừ hai nhà thiết kế mới vào làm thì trên cơ bản sẽ không có ai đi vào, cũng không dễ dàng để vào. Trên cơ bản thì văn phòng thiết kế nếu không có ai đều sẽ khóa lại.
“Ngày 23 tháng này, anh với Hồng Quân và bọn họ có mở cửa họp, cửa không có khóa nên cô ta đi vào. Lão Lý nói với anh sau khi cô ta đi vào thì đã lập tức gọi cô ta ra, cũng không nghĩ tới lại có chuyện này.”
Kiều Hoa nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, ‘Cô ta đi vào bao lâu? Rất nhanh là bao lâu?”
Từ Sơn Tùng nói: “Một hai phút gì đó.”
“Một hai phút…..” Một hai phút nhặt lấy một tờ thiết kế trên bàn, chuyện này không phải là không thể.
“Sơn Tùng, anh hiện tại có thể tìm cô ta được không? Em nghĩ là cô ta còn chưa chạy đâu!”
Ngày 23…..Hôm nay đã là ngày thứ tám kể từ ngày hôm đó. Tám ngày để làm ra một đợt hàng, chuyện này đương nhiên là có thể.
‘Được, để anh cho người đi tìm, em cứ về chờ tin tức của anh là được.
Bản thiết kế mà Tần Tiểu Mạn trộm nằm trong bộ sưu tập sắp tới của xưởng Kiều Hoa, bộ sưu tập này cô tốn không ít công sức để làm nó.
Hiện tại không còn nữa, người ta cũng đã sản xuất ra rồi, nếu Tử Tinh Đình cũng bán như vậy thì không phù hợp với những gì mà cửa hàng đã thông báo trước đó.
Cho nên Kiều Hoa chỉ có thể đổi sáng kiểu dáng khác.
Chuyện này cũng không cần phải lo lắng nhiều, cô không thiếu nhất chính là ý tưởng thiết kế, nhưng cô nghĩ mãi mà không biết nên vẽ loại váy nào mới phù hợp.
Thẳng cho đến khi Kiều Minh đẩy xe nôi vào nhà, Minh Minh và Tiếu Tiếu đội hai chiếc mũ bèo giống nhau như đúc, cậu nhóc vui vẻ hỏi cô tối nay ăn gì…..Linh cảm của Kiều Hoa chợt lóe lên.
Đúng rồi! Rất lâu trước đó cô đã nói sẽ thành lập thương hiệu Ong Nhỏ, đến giờ vẫn chưa cho ra mắt đâu!
Mùa hè này không biết cho ra bộ sưu tập gì thì dứt khoát cho ra luôn thương hiệu mới, nhân cơ hội này thành lập Ong Nhỏ, sau này khi nói đến thời trang trẻ nhỏ mọi người sẽ nghĩ ngay đến Ong Nhỏ.
Đã quyết định xong, cô vui vẻ hôn con trai một cái thật kiêu, sau đó lấy giấy ra, bắt đầu vẽ trang phục.
Kiểu dáng cùng màu sắc đều không tồi, nhưng năm nay thịnh hành những màu có độ bảo hòa cao, Kiều Hoa dứt khóa lấy bút ra tô màu thật rực rỡ.