Ai ngờ, Lưu Thế Nhân lại phản ứng khác với dự tính của Từ Sơn Tùng.
‘Hừ! Đừng có nói với tôi chuyện của cô ta! Cô ta là đồ tiện nhân!” Nhắc tới Tần Tiểu Mạn, Lưu Thế Nhân phẫn nộ như ngọn núi lửa phun trào!
“Sao lại thế?” Từ Sơn Tùng và trợ lý liếc nhìn nhau, trong mắt toàn là sự khó hiểu.
“Cô ta, cái kia, con mẹ nó……” Muốn nói, nhưng lại không nói được. Chuyện đã thành như thế này, Lưu Thế Nhân làm gì có mặt mũi mà đi nói trước mặt người khác.
Từ Sơn Tùng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói với trợ lý, “A Khải, cậu đi ra ngoài cửa chờ tôi, tôi có chuyện cần nói riêng với Lưu tổng.”
“Dạ được.” A Khải lập tức đứng dậy, không chút do dự rời khỏi phòng khách, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trợ lý đi rồi, Từ Sơn Tùng mới thấp giọng nói với Lưu Thế Nhân, “Tôi biết Tần Tiểu Mạn là tình nhân của ông, nói đi, tôi muốn biết hiện tại cô ta ở đâu.”
Cố ý nói nhỏ là bởi vì muốn giữ mặt mũi cho Lưu Thế Nhân. Nếu anh không quan tâm mà nói ra trước mặt người khác, không biết chừng Lưu Thế Nhân thẹn quá hóa giận, không chịu nói sự thật với anh, lúc đó muốn tìm người còn khó khăn hơn.
“Cái gì? Cậu biết chuyện?” Lưu Thế Nhân nghẹn lời, khóe mắt muốn nứt ra, “Tần Tiểu Mạn nói cho cậu biết?”
Không thể có chuyện này, cô ta đâu ngu ngốc tới nỗi nói chuyện mình là tình nhân cho Từ Sơn Tùng, đây cũng đâu phải là chuyện vẻ vang gì?
Từ Sơn Tùng không đổi sắc mặt nói, ‘ n, cô ta nói cho tôi biết hết rồi, bao gồm chuyện ông bên ngoài còn nuôi thêm mấy nhân tình nữa.”
Tuy rằng Tần Tiểu Mạn không nói mình là tình nhân của Lưu Thế Nhân, nhưng trên thực tế, chỉ cần nhìn chủ tớ hai người là ttc đã có nghi ngờ nhất định.
Thẳng cho đến khi Tần Tiểu Mạn nói cho anh biết rằng Lưu Thế Nhân gạt vợ nuôi tình nhân bên ngoài, lại liên tưởng đến tác phong của Tần Tiểu Mạn, anh liền xác định, Tần Tiểu Mạn chắc chắn cũng có dính dáng tới chuyện này.
“Má! Đồ chó nhà nó! Tiện nhân!” Lưu Thế Nhân tức giận đến nổ não, ông ta đứng lên chống nạnh đi qua đi lại cực kỳ nôn nóng.
Từ Sơn Tùng ngừa đầu nhìn ông ta, “Lưu tổng, Tần Tiểu Mạn đâu? Hai người hiện tại thế nào rồi?” Sao lại mắng người tình mình như thế.
Vốn dĩ không tính nói chuyện này ra ngoài, nhưng Tần Tiểu Mạn lại lấy đồ của xưởng anh, hiện tại Từ Sơn Tùng cảm thấy không nên nhân nhượng nữa.
Phun một ngụm nước bót vào thùng rác, Lưu Thế Nhân nói: “Tiện nhân Tần Tiểu Mạn sau khi từ chức thì nói chuyện tôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài cho vợ tôi biết! Sau đó cô ta bỏ chạy rồi! Đến bây giờ tôi cũng không biết cô ta ở đâu!”
Lẽ ra ông ta nên sớm dự đoán chuyện có ngày Tần Tiểu Mạn sẽ “làm phản”. Trên thực tế, từ trước đến giờ Lưu Thế Nhân đối với Tần Tiểu Mạn khá tốt, cô ta biết nói lời ngon ngọt lại chịu khó chăm chút cho nên ông ta rất thích.
Gần đây không biết làm gì cho cô ta tức giận hoặc có chuyện gì xảy ra mà sau khi công tác từ Lê An về thì Tần Tiểu Mạn giấu Lưu Thế Nhân chuyện mình từ chức, sau đó nhân lúc ông ta không có ở nhà đem chuyện ông ta dưỡng tình nhân nói cho vợ ông ta biết. Thực hiển nhiên, đây không phải là do cô ta nảy lòng tham, hẳn là cô ta đã sớm bất mãn với Lưu Thế Nhân. Chẳng những từ chức cô ta còn đào một hố lớn cho Lưu Thế Nhân, rồi mới tiêu sái rời đi.
Không thể không nói, Tần Tiểu Mạn đúng là người phụ nữ nguy hiểm, nói đúng hơn cô ta là người phụ nữ điên.
Nhíu chặt lông mày, Từ Sơn Tùng cảm thấy nói chuyện với Lưu Thế Nhân khó hơn tưởng tượng, “Vậy quê của cô ta ở đâu, bình thường cô ta có bạn tốt nào không?”
“Tôi đã đi tìm hết rồi, đều không thấy. Cô ta tính tình không tốt nên không có bạn, quê ở huyện nhỏ của Vân Thị. Cô ta hám giàu mà tới đây làm, đi theo tôi trải qua ngày lành tháng tốt nhất định là cô ta sẽ không quay lại quê mình.”
Lưu Thế Nhân rất hiểu con người Tần Tiểu Mạn, ông ta còn hận cô ta hơn so với Từ Sơn Tùng.
Nếu ông ta đã tìm không thấy thì Từ Sơn Tùng sao có hy vọng tìm ra được?
Rất khó!
Tiếp tục nói chuyện thêm một lát, sau khi biết không thu được tin tức hữu dụng nào, Từ Sơn Tùng cũng không muốn lãng phí thời gian, anh còn phải về Lê An.
Liếc nhìn tàn thuốc rơi trên đất, Từ Sơn Tùng cuối cùng cũng hỏi, ‘Lưu tổng, vợ ngài biết ngài dưỡng tình nhân, không tức giận sao?”
Tức giận? Kia sao có thể không được? Không thành mặt ông ta xanh xanh tím tím sao?!
Má! Cái gì không hỏi lại hỏi cái này!
Lưu Thế Nhân không chút kiên nhẫn xua tay, “Không liên quan đến cậu, đi đi đi. Ông đây tìm còn không thấy cậu cũng không thể tìm được đâu. Cái thiết kế đó của cậu mất thì mất, còn có thể nghiêm trọng hơn chuyện vợ tôi đánh tôi sao?!”
Má! Lỡ lời rồi!
Từ Sơn Tùng: “.............”
Xác thật Lưu Thế Nhân bị đánh không nặng lắm, nhưng chuyện này trách ai được, nếu ông ta không làm bậy, Tần Tiểu Mạn cũng không có cơ hội nháo nhà ông ta đến gà bay chó sủa.
“Vợ ngài không đòi ly hôn sao?” Từ Sơn Tùng nhịn không được hỏi tiếp.
Anh thật sự tò mò, một người được nuôi như công chúa giống như vợ của Lưu tổng, có thể chấp nhận loại chồng làm bậy thế này sao? Kim Tường có thể chấp nhận người con rể bên ngoài ăn bậy sao?
Lưu Thế Nhân dùng con mắt hình viên đạn để nhìn anh, ông ta hung hăng gạt tàn thuốc, ‘Hừ, không có đòi ly hôn với tôi, làm cậu thất vọng rồi.”
Từ Sơn Tùng tiếc nuối lắc đầu, sau đó rời khỏi tiểu khu Thịnh Nhạc.
Lần này là đi thật, anh ngồi chuyện cuối cùng của xe buýt, mang theo hợp đồng về Lê An.