Kim Ngọc Trân cũng không quan tâm đ ến hai ả tình nhân của Lưu Thế Nhân như thế nào, bà ta chỉ biết rằng sau này ông ta sẽ không được sống thoải mái nữa. Không có tiền tiêu, không có chức vị, tiền lương cũng không có, đến tiền tiết kiệm cũng bị tịch thu. Hiện tại, Lưu Thế Nhân là người thất nghiệp, trên người lại còn phải gánh thêm hai nữa nhân kia, hơn nữa ông ta là người tiêu xài phung phí đã quen, đẩy ông ta vào tình cảnh như vậy chẳng khác đẩy ông ta vào tù là bao.
Đương nhiên, tiền tịch thu kia cũng chỉ là số tiền bên ngoài, Lưu Thế Nhân đã âm thầm cất không ít tiền riêng, chỉ là Kim Ngọc Trân không biết mà thôi.
Kim Ngọc Trân tức giận nhéo lỗ tai Lưu Thế Nhân hướng lên lầu, nhưng ông ta sao cam tâm để Tần Tiểu Mạn chạy thoát như vậy. Ông ta dùng ánh mắt ẩn ý bảo Từ Sơn Tùng đem người canh giữ cho tốt, chờ ông ta có cơ hội trốn ra ngoài.
Kết quả là một cái liếc mắt, Kim Ngọc Trân bỗng nhiên thả tay ông ta ra, lập tức đi đến trước người Tần Tiểu Mạn, muốn cởi bỏ băng keo trên miệng cô ta cùng dây thừng ở tay và chân.
Vừa cong lưng, vừa nhìn Từ Sơn Tùng hỏi, “Cậu là ai? Vừa rồi tôi thấy cậu lôi Tần Tiểu Mạn từ trên xe xuống.”
Chẳng lẽ là người Lưu Thế Nhân thuê để bắt cóc Tần Tiểu Mạn? Nhưng mà nam nhân trước mặt nhìn rất thanh tú, bà ta cũng không biết chồng mình quen người này kiểu gì.
“Tôi là….”
Từ Sơn Tùng định trả lời, Lưu Thế Nhân đã chạy tới ôm vợ mình lại, liều mạng kéo Kim Ngọc Trân lên lầu, “Ngọc Trân, Ngọc Trân, chuyện giữa anh và Tần Tiểu Mạn em đừng quản, ngoan, về trước đi.”
“Ngoan cái rắm! Đừng có làm phiền tôi!” Mặt thì già còn ở đó nói “ngoan”, ghê tởm, Kim Ngọc Trân thật sự muốn cho chồng mình một bạt tai, nhưng lại sợ tay mình dính mồ hôi của ông ta mà không động thủ!
Tần Tiểu Mạn là một ác nữ chân chính, cô ta có thù tất báo, vừa rồi bị Lưu Thế Nhân đánh như thế cho nên cô ta muốn cáo trạng trước mặt Lưu Thế Nhân.
Nếu đem chuyện của Lưu Thế Nhân đã có con ra thì chắc chắn Kim Ngọc Trân sẽ ly hôn với ông ta.
“Cút ngay! Lưu Thế Nhân, tôi không nói lần thứ hai! Cút ngay! Buông tôi ra!” Mặc kệ cho Kim Ngọc Trân la hét, Lưu Thế Nhân vẫn cứ ôm chặt bà như cũ.
Người nhà họ Kim rất coi trọng thể diện, tuy rằng không để cho người ngoài biết chuyện xấu trong nhà, sẽ tận lực ép chuyện xấu xuống, nhưng có một chuyện nhà bọn họ không chấp nhận được đó chính là có con riêng bên ngoài.
Có rất nhiều người không biết, Kim Tường là người đầu tiên sáng lập ra tập đoàn Kim Tường cũng là ông nội của Kim Ngọc Trân, khi đất nước còn chưa xây dựng, ông ấy đã dựa vào bán vải mà sống, lúc đó sinh ý rất rực rỡ, Kim gia từ đó cũng coi như nhân vật có danh dự uy tín ở Vân Thị.
Mặc dù Kim Tường là do một tay ông ấy sáng lập nhưng ông ấy cũng chính là vết nhơ của nhà họ Kim.
Ông ấy cũng giống như Lưu Hiểu Hồng, khi còn trẻ ông nội Kim có vợ nhưng vẫn nuôi tình nhân bên ngoài, còn hạ sinh một đứa con trai, sau khi bà nội Kim Ngọc Trân biết được thì tức mà chết.
Khi đó chuyện nam nhân có người tình bên ngoài cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng hai ông bà Kim là vì yêu mới đến với nhau, và nội của Kim Ngọc Trân rất yêu chồng mình, bà ấy không thể tiếp nhận chuyện ông ấy có nhân tình bên ngoài, thậm chí bọn họ còn có con với nhau! Bà ấy vẫn luôn cho rằng ông nội Kim chỉ “yêu” duy nhất mình mình.
Sau khi bà nội Kim chết, ông nội Kim đem tiểu tam và con trai riêng là Kim Minh Xiển về nhà.
Kim Minh Xiển là người thông minh lại nhạy bén nhưng lại cố tình ẩn dấu, bảy tuổi khi vào Kim gia vẫn luôn bị mấy anh em chèn ép, không chỉ có hắn mà còn có ba mẹ hẳn.
Sau này phong thủy luân hồi, khi mấy người con đều lớn, không ai ngờ được rằng ông nội Kim lại đem gia nghiệp của mình giao cho đứa con riêng! Để cho ba đứa con vợ cả làm “cấp dưới”!
Này ai chấp nhận cho được, náo loạn loạn đến ông cụ Kim qua đời, nhưng trước khi lâm chung ông ấy vẫn nhẫn tâm giao gia nghiệp cho Kim Minh Xiển.
Mặc dù là không đúng luân thường đạo lý, nhưng không thể không nói, ánh mắt của ông cụ Kim rất đúng, ở trên phương diện làm ăn, Kim Minh Xiển thật có thiên phú, chỉ là hắn ta không đặt tâm lên Kim gia.
Dưới thời Kim Minh Xiển, Kim Tường trở thành bá chủ một phương ở Vân Thị, lúc mà người người đến ăn còn không đủ no thì người nhà họ Kim lại quần áo lụa là, ngọc ngà châu báu…..Sau này thời thế thay đổi, đất nước bắt đầu cải cách, biến doanh nghiệp tư nhân thành doanh nghiệp quốc doanh, Kim Tường trở thành tài sản quốc gia, Kim Minh Xiển đã nhạy bén ngửi được mùi không thích hợp, nên đêm trước cải cách, hắn ta đã cầm tiền chạy trốn. Những vật dùng có giá trị ở Kim Tường đều bị hắn ta đổi thành vàng hoặc là vật có giá trị, hắn ta mang theo mẹ đẻ của mình trốn sang bên kia đại dương, để lại cục diện rối rắm cho mấy người nhà họ Kim chạy trốn.