Ngồi ở dãy ghế trong bệnh viện, bà ta che mặt mình lại.
Từ Sơn Tùng ho nhẹ hai tiếng, thiện ý nhắc nhở, “Việc đã đến nước này, ngài hẳn là nên ngẫm lại nên xử lý đứa bé kia như thế nào, còn có mấy tình nhân của ông ta…..Đúng rồi, cả căn nhà hai vạn Tần Tiểu Mạn nói nữa.”
Hết thảy đều là dùng tiền, dùng thật nhiều vàng bạc, mà số tiền đó đều là của Kim gia a!
Kim Ngọc Trân nắm chặt tóc mình.
Đúng rồi, xong việc lúc này còn phải chùi đ.í.t cho Lưu Hiểu Hồng, bà ta quả thật nhân từ a!
‘ Ân, tôi sẽ suy xét kỹ, cảm ơn cậu.” . ngôn tình hay
Thở dài một tiếng, Từ Sơn Tùng nói, “Không cần khách khí, chút chuyện nhỏ, không tốn sức.”
Nếu đã đưa người đến, Tần Tiểu Mạn cũng đã chịu trừng phạt, Từ Sơn Tùng tự nhiên không quan tâm đ ến chuyện này họ Kim, anh chào từ biệt Kim Ngọc Trân rồi chuẩn bị đi về.
Mới vừa quay lại, bỗng nhiên Kim Ngọc Trân gọi lại, “Xưởng trưởng Từ, để lại phương thức liên hệ đi, sau này dễ liên hệ.”
Từ Sơn Tùng xoay người, tuy rằng không biết vì sao lại hỏi phương thức liên hệ của mình, nhưng anh vẫn viết xuống.
Đi đến chỗ đăng ký mượn giấy bút, sau đó viết cách thức liên hệ của mình, “Đây là số bàn của xưởng chúng tôi, nếu ngài có việc thì cứ gọi điện liên hệ, trừ bỏ chủ nhật và buổi tối, bình thường tôi đều ở đó.”
“Xưởng nhà cậu nghỉ chủ nhật?” Kim Ngọc Trân tò mò hỏi.
Từ Sơn Tùng bật cười, “Không phải, chủ nhật tôi nghỉ, ở nhà bồi vợ và con.”
“Nga.” Kim Ngọc Trân cười chua xót, ánh mắt phức tạp nhìn về phía anh.
Vì sao lại nhìn bằng ánh mắt phức tạp?
Đầu tiên là vì cảm ơn Từ Sơn Tùng đã mang Tần Tiểu Mạn qua đây, để cho hai người kia chó cắn chó, cũng để cho bà ta thấy bộ mặt thật của Lưu Hiểu Hồng. Thứ hai là vì chuyện xấu trong nhà đã bị anh chứng kiến, ít nhiều gì cũng mất hết mặt mũi, cũng sợ anh truyền ra làm ảnh hưởng đến Kim gia.
Từ Sơn Tùng là người tinh tế a, cho nên sao không nhìn ra được ý tứ trong mặt Kim Ngọc Trân.
Anh lập tức nở nụ cười trấn an, “Bà Kim an tâm, chuyện hôm nay cứ như vậy qua đi, tôi cái gì cũng không biết.”
Anh kêu bà ta là bà Kim không phải bà Lưu, chi tiết này làm Kim Ngọc Trân rất vừa lòng, không vì cái gì cả, chỉ vì Kim Ngọc Trân cảm thấy mình được tôn trọng. “Cảm ơn.”
Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Kim Ngọc Trân, Từ Sơn Tùng không khỏi nhớ tới Kiều Hoa.
Vợ của anh trước đây cũng giống như Kim Ngọc Trân, cũng từng bị tra nam làm cho tổn thương.
Đại khái bởi vì vợ mình cũng từng như thế cho nên anh cảm thấy đồng tình, lắm miệng hơn bình thường.
“Kỳ thật vợ tôi trước khi kết hôn với tôi cũng bị tra nam làm tổn thương.”
Kim Ngọc Trân dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua, Từ Sơn Tùng đem chuyện Kiều Hoa mang theo con trai gả cho anh kể lại ngắn gọn một lượt.
Nghe xong, cả người Kim Ngọc Trân đều choáng váng, hỏi đi hỏi lại rằng chuyện này có phải thật không, nói anh không cần dỗ bà ta.
Cuối cùng, nhận được đáp án khẳng định, Kim Ngọc Trân giơ ngón cái lên, “Xưởng trường Từ, cậu làm tốt lắm! Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy nam nhân nào quyết đoán như cậu. Cậu và vợ cậu là chân ái của nhau a.”
Thời buổi này, làm gì có nam nhân không chê đồng chí nữ kết hôn lần hai, hơn nữa lại còn mang theo đứa con trai gả qua!
Khi đó Từ Sơn Tùng kết hôn lần đầu, trước đó còn chưa nói chuyện yêu đương! Này, hẳn cũng là phải chịu rất nhiều áp lực mới cười được vợ về a.
Hiện tại hai vợ chồng sống bên nhau mỹ mãn, còn có được một cô con gái xinh đẹp. Nghe nói con trai cũng rất nghe lời, lại còn thích anh, xem anh như ba ruột.
Thực may mắn, bởi vì khi cưới vợ về, đứa trẻ theo mẹ chỉ mới ba tuổi, nên trong trí nhớ của cậu nhóc Từ Sơn Tùng là người ba duy nhất, không có người ba nào khác.
Lời của Từ Sơn Tùng hoàn toàn đánh thức Kim Ngọc Trân.
Đúng rồi, ly hôn thì như thế nào?
Bà ta là Kim Ngọc Trân, là đại tiểu thư của Kim gia, từ nhỏ đã được yêu thương chăm sóc từ ba mẹ và chú bác. Cho dù thời thơ ấu phải sống trong hoàn cảnh gian nan bà ta vẫn được cả nhà sủng ái như cũ.
Điều kiện bà ta tốt như vậy, cho dù ly hôn với Lưu Hiểu Hồng, bà ta cũng không phải nghe mấy lời đồn đãi của người ngoài, ngược lại bà ta sống càng tốt hơn ~ tìm được nam nhân ưu tú hơn Lưu Hiểu Hồng gấp một trăm một vạn lần!
Dùng ánh mặt tràn ngập cảm kích nhìn về phía Từ Sơn Tùng, trước khi đi, Từ Sơn Tùng vẫn nhắc nhở một câu, ‘Bà Kim, nếu bà có rảnh thì tới kiểm tra công ty phần Lưu Hiểu Hồng làm…..Bà hẳn có thể lý giải được những điều tôi nói.”
Nói xong, không đợi Kim Ngọc Trân đáp lời, anh đã xoay người rời đi.
Nhìn theo hướng Từ Sơn Tùng rời đi, Kim Ngọc Trân nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.