Đảo mắt, xuân đi hè tới, thời tiết càng ngày càng nóng, càng đến gần ngày ngày nghỉ quốc tế lao động 1.5, áo khoác ngày càng bán không được, hiện tại là thị trường của váy.
Bận rộn chuyện kia mất hết một thời gian, Từ Sơn Tùng rốt cuộc cũng có cơ hội để th ở dốc, nhưng chưa được bao lâu anh lại phải tất bật với đơn đặt hàng của xưởng An Tiếu, còn phải vội vàng chuẩn bị bộ sưu tập hè cho Tử Tinh Đình.
Đầu năm 85, ngành sản xuất trang phục có rất nhiều thay đổi lớn, như mấy năm trước, nếu bán váy áo ngắn trên cơ bản sẽ không có ai mua nhưng bây giờ thì không còn giống như vậy nữa, xã hội cũng đã thoáng hơn nhiều.
Trên cơ bản, đến mỗi mùa trong năm, Tử Tinh Đình đều nhanh chóng bán ra những mẫu mã mới kèm theo những mẫu quần áo cũ, một phương diện là để nhanh chóng thu hồi vốn, mặc khác là để giải quyết hàng tồn kho, sợ để thêm thì không bán được nữa.
Năm nay mùa hè đến trước cả ngày 1.5, bởi vì muốn ra mắt cửa hàng quần áo Ong Nhỏ vào ngày 1.5, cho nên Kiều Hoa đã chuẩn bị từ trước. Người đó không ai khác chính là Kiều Minh.
Kiều Hoa mặc váy, để cho Kiều Minh mặc vest cộc tay phối với quần đùi, trên áo còn thêu thêm hình chú bọ cánh cam nhỏ. Con bọ cánh cam này cũng là chi tiết tốn nhiều công phu nhất.
Cũng may cuối cùng hiệu quả không tồi, trong đáng yêu cực kỳ, ai mà nhìn mà không muốn mua cho bảo bối nhà mình một bộ.
Để ra mắt bộ sưu tập mới vào ngày 1.5, trước đó Kiều Hoa đã bắt đầu dáng poster tuyên truyền, cái này là do Kiều Hoa thiết kế nháp, còn lại là do hai người nhân viên của bộ phận thiết kế hoàn thiện rồi phối màu.
Vì để hợp với hình ảnh của bộ sưu tập lần này, Kiều Hoa cố ý lấy con trai mình làm hình mẫu, cô vẽ một gương mặt trẻ con, cậu bé trong ảnh bận một bộ đồ nhỏ nhỏ đáng yêu, trên miệng được tô một màu hồng nhạt.
Gương mặt đáng yêu phấn nộn được ra lò, Kiều Hoa kích động đến nỗi ôm con trai hôn mấy ngụm.
Sáng sớm đã kéo con trai ra trang điểm, Kiều Minh còn chưa tỉnh ngủ, mãi cho đến khi ăn sáng xong đến cửa hàng Tử Tinh Đình rồi mà cậu nhóc vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.
Kiều Minh buồn ngủ đứng ở tiệm chờ mẹ móc chìa khóa ra mở cửa.
Ở Tử Tinh Đình, có nhiều cửa hàng ở xung quanh cũng đã mở cửa rồi, có lẽ là vì để tăng lượng khách cho ngày 1.5 Hôm nay, một nhà bốn người ai cũng đẹp, à không đúng, phải là một nhà bốn người cộng phụ kiện! Còn cái xe nôi nữa chi.
Đáng yêu nhất là bạn nhỏ Tiếu Tiếu 8 tháng tuổi đang bận chiếc váy giống Kiều Hoa như đúc!
Đây là Kiều Hoa cố ý may cho con gái một chiếc váy riêng, người khác muốn mua cũng không được, trong xưởng không có thiết kế quần áo theo số đo của Tiếu Tiếu.
Kiều Minh bận đồ giống ba ba và mẹ miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu. Các dì các chú vừa nhìn là đã chờ không nổi vội vàng đi qua.
“Nha, họa tiết này là gì vậy? Nhìn thật đẹp, là động vật nhỏ đi?”
“Là con bọ cánh cam, con bọ rất đáng yêu, trên quần áo của bọn tôi cũng là bọ canh cam, một nhà bận giống nhau, đúng không Minh Minh?” Kiều Hoa cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của con trai.
“ n.” Cậu nhóc không có tinh thần nắm lấy tay mẹ, tay còn lại nắm lấy tay ba ba, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào hai người ngáp lớn.
“Nha, bọ cánh cam thật đẹp, là ai may cho cháu nha?” Trừ bỏ mẹ Kiều Minh ra thì còn ai có thể thiết kế ra con bọ đáng yêu như vậy nữa, mọi người đều biết nhưng vẫn quyết tâm chọc cậu nhóc.
Kiều Minh há miệng ngáp thật lớn một cái, lười biếng dựa vào người ba ba Từ Sơn Tùng, chỉ vào Kiều Hoa, ồm ồm mà nói, “Mẹ may cho cháu.”
“Nha, hóa ra là bà chủ Kiều ngoài biết buôn bán còn biết vẽ tranh nha!”
“Còn nữa, còn biết trang điểm cho trẻ con nữa!”
“Ha ha ha~ “ Bốn phía tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
“Cái gì mà trang điểm cho trẻ con, chỉ là tùy tiện tô tô vẽ vẽ một chút thôi, da của bọn trẻ rất tốn, ngũ quan cũng đáng yêu, cho dù làm cái gì cũng sẽ đẹp.”
Kiều Hoa cũng cười theo mọi người một lát, sau đó cô mở cửa hàng, bật đèn lên, dọn dẹp một chút chuẩn bị buôn bán.