Nước mắt không còn chảy nữa, chỉ là khụt khịt mãi, không thể ngừng được.
“Kia, vậy khi nào ba ba và mẹ già đi? Khi nào thì chết? Nếu ba ba và mẹ chết, không phải không còn ai nữa sao? Như vậy ai chăm sóc Tiếu Tiếu, còn có anh hai nữa, ai là người chiếu cố bọn con?”
Trong tivi thường xuyên có cảnh người chết, Tiếu Tiếu đã sớm hỏi c.h.ế.t có nghĩa là gì. Cô bé biết c.h.ế.t có nghĩa là mãi mãi không gặp được, không còn trên đời nữa, vĩnh viễn biến mất.
Kỳ thật cái chết, thời điểm cá vàng của Kiều Minh chết, Kiều Hoa đã tham khảo qua, hiện tại cô lấy lý do giống như vậy để an ủi Tiếu Tiếu ba tuổi rưỡi.
Tiếu Tiếu tuy rằng là một đứa bé lanh lợi lại thông minh, nên chắc chắn cô bé có thể hiểu, nhưng không thể tránh khỏi có chút khổ sở.
“Con, con không biết chăm sóc được bản thân, con muốn ba ba, muốn mẹ chăm sóc con.”
“Sẽ không, chờ khi con trưởng thành, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình. Con sợ gì chứ?”
“Con sợ, sợ sẽ không còn được gặp được mẹ.” Khổ sở nói.
‘Còn xa lắm, kỳ thật đó là chuyện của rất lâu về sau. Chúng ta hiện tại chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống qua ngày, không phải rất tốt sao?”
Tiếu Tiếu hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ ửng, “ Ân….Kia, chú tử thần, có thể chậm một chút rồi tới không? Bây giờ đã khuya rồi.”
Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Có thể có thể, chỉ cần con luôn vui vẻ khỏe mạnh, chú tử thần sẽ không tới. Chú tử thần không thích khỏe mạnh vui vẻ, cho nên Tiếu Tiếu của chúng ta phải thật khỏe mạnh vui vẻ, như vậy chú tử thần thấy con sẽ ghét bỏ đi tìm chỗ khác.”
Cuối cùng Tiếu Tiếu cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, “ n, mẹ ơi, mẹ cũng vậy, mẹ cũng khỏe mạnh vui vẻ, đừng để chú Tiếu Tiếu tìm mẹ, có được không?”
“Được, được mà.”
Tiếu Tiếu so với Kiều Minh thì dễ dỗ hơn rất nhiều, trước đó sau khi nói về chuyện cái chết, Kiều Minh còn hậm hực vài tuần, còn cô nhóc Tiếu Tiếu chỉ mấy phút đã dô xong. Lấy cho cô nhóc miếng bánh quy, chuyện này trực tiếp bị ném sau đầu.”
— hậm hực gì đó hoàn toàn biến mất.
Có vẻ do chuyện hồi chiều quá trấn động, buổi tối, lại trùng hợp xảy ra chuyện tương tự.
Dì cả của Kiều Hoa tới bất ngờ, bởi vì có chút gấp, cho nên cô vào nhà vệ sinh chưa kịp khóa cửa lại. Kết quả là Tiếu Tiếu xong tới, thấy m.á.u đỏ bị dính trên quần của cô, oa một tiếng, liền khóc lớn.
Cô nhóc cho rằng mẹ bị bệnh nặng, Tiếu Tiếu khóc đến thở hổn hển, cho dù an ủi thế nào cũng không ngừng.
Tình huống này so với buổi chiều còn khó dỗ hơn.
Thay băng vệ sinh xong, Kiều Hoa bế con gái lên đi qua phòng khách, ôm cô nhóc ngồi xuống sô pha, lau nước mắt cho con gái, vừa dỗ vừa giải thích cho Tiếu Tiếu.
“Không phải mẹ sinh bệnh, mẹ không bị bệnh nặng gì cả. Chính là, đây là chuyện bình thường, hiện tượng s1nh lý bình thường.”
Tiếu Tiếu chỉ lập đi lập lại một câu, “Không cần bệnh mà, không cần mẹ bị bệnh. Ô ô ô ~ Thật nhiều máu……” Thở dài một hơi, Kiều Hoa vắt hết chất xám trong đầu tự hỏi nên an ủi con gái thế nào. Từ Sơn Tùng nghe được động tĩnh trong phòng ngủ đi ra, trên tay còn cầm bình giữ ấm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Hoa giải thích đơn giản cho anh, Từ Sơn Tùng tiến lên, nhận lấy con gái, đầu tiên hôn hôn cô nhóc, sau đó lại giải thích cho con gái hiểu.
“Có phải trước kia Tiếu Tiếu ở trong bụng sao? Con còn nhớ không?”
Bị ba ba thình lình hỏi một vấn đề khác, Tiếu Tiếu sửng sốt một giây, thuận tiện nhớ lại những chiếc bụng lớn của các thai phụ mà cô nhóc đã từng gặp trên đường, gật gật đầu, “Con biết, trước đó, con cũng từ trong bụng mẹ chui ra.”
“ Ân, trước đó ở trong bụng mẹ, trong bụng mẹ có một cái phòng nhỏ, căn phòng nhỏ đó mỗi tháng sẽ quét dọn một lần, đem những đồ dơ đều quét ra ngoài để bên trong phòng có thể sách sẽ, làm cho mẹ càng thêm khỏe mạnh. Những vết m.á.u mà con thấy đó, chính là rác, đồ dơ mà phòng nhỏ quét ra. Muốn quét dọn sạch sẽ hết đồ dơ thì phải mất từ năm đến bảy ngày, khi nào dọn dẹp xong thì không chảy m.á.u nữa, con có hiểu chưa nào? Cho nên là mẹ không có bị bệnh, mẹ không có làm sao cả, đây là hiện tượng bình thôi, con đã rõ chưa nào?”
Nói một đoạn dài như vậy, Tiếu Tiếu nghe có chút phát ngốc, cẩn thận tiêu hóa nội dung mà ba ba nói. Đột nhiên, cô nhóc ngẩng đầu nhìn về Kiều Hoa, “Kia, mẹ ơi, thời điểm phòng nhỏ quét dọn, mẹ có đau không mẹ?”
Thì ra điểm chú ý của cô nhóc là ở chỗ này.
Cô nhóc cái gì cũng không thèm để ý, chỉ để ý xem mẹ mình có đau không, có phải mẹ mình sinh bệnh hay không.
Hốc mắt Kiều Hoa bỗng nhiên đau xót, cô muốn khóc.
Tiếu Tiếu và Minh Minh tuy rằng tính cách khác nhau, nhưng từ trong xương cốt cô bé giống anh hai của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, vĩnh viễn cô nhóc đều đau lòng mẹ mình, mãi mãi quan tâm đ ến mẹ mình.
Cảm động mà dán mặt mình vào mặt con gái, Kiều Hoa an ủi, “Không đau, không đau. Mẹ không có chuyện gì đâu, con đừng khóc.”
Tiếu Tiếu thực sự hiểu chuyện, cô nhóc vỗ vỗ mẹ như bảo bối, giống như cách Kiều Hoa trước đây an ủi cô nhóc, “Nếu, nếu mẹ đau mẹ phải nói nha, không được giấu trong lòng. Mẹ nói với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu có thể giúp mẹ thổi thổi, con còn có thể giúp mẹ lấy nước nóng. Mẹ uống nước ấm, sinh bệnh phải uống nước ấm.”
“Cái con nhóc này, con còn muốn chăm sóc mẹ sao?” Kiều Hoa cười, điểm một cái lên chóp mũi con gái.
“Con nhỏ nhưng con có thể chăm sóc mẹ nha.” Dứt lười, giơ tay thịt lên, “Sức của con lớn, con sẽ giúp mẹ rót nước, giúp mẹ quét rác, rửa chén, Tiếu Tiếu cái gì cũng làm giúp mẹ.”
“Được, giỏi quá, Tiếu Tiếu đúng là bảo bối tuyệt vời của mẹ.”
Ngửi mùi hương quen thuộc trên người gái, Kiều Hoa bỗng nhớ đến một câu từng đọc trên mạng trước đây.
Người sống cả đời, trên thực tế là chính là sống vài cái nháy mắt.
Thời điểm còn nhỏ được ba ba và mẹ ôm ấp, thời thiếu niên thì đề tên trên bảng vàng, thanh niên thì động phòng hoa chúc, rồi sinh ra một đứa bé,....Đúng, đó chỉ là một thời gian ngắn như đã tạo thành sinh mệnh của con người.
Khoảng thời gian còn lại hết thảy mọi thứ đều lặp lại, giống như thế.
Cũng may là quãng thời gian thơ ấu này Tiếu Tiếu đã được hình thành xuất sắc, tựa như trong tim Tiếu Tiếu mọc lên hạt giống ngây thơ, làm Kiều Hoa cảm thấy cuộc đời này thật đáng giá.
Tiếu Tiếu trưởng thành rồi, không chỉ còn là một em bé nhỏ nhỏ chỉ biết uống sữa, không còn là một em bé chỉ biết ê ê a a, không hợp ý liền khóc.
Tiếu Tiếu đã trở thành người có suy nghĩ, mặc cho cô nhóc lớn lên với một suy nghĩ đơn thuần, đơn thuần đến mức như một tờ giấy trắng….Nhưng có đôi khi, nghe cô nhóc nói chuyện sẽ cảm thấy cô nhóc không chỉ là một đứa nhỏ.
Mà trong thân xác nhỏ bé ấy là một linh hồn bình đẳng, yêu thương vạn vật.