Nhà trẻ cách trường của Kiều Minh chỉ nửa tiếng đi xe, ba người liền cùng nhau qua chở Minh Minh tan học về.
“Mẹ!” Đi ra khỏi cổng trường, vốn dĩ đang đứng nói chuyện vui vẻ với bạn, Kiều Minh cao hứng chạy chậm qua đây, “Em gái cũng tới!”
Kiều Minh ôm lấy em gái hôn, Tiếu Tiếu cười khanh khách, né tránh những nụ hôn tấp nập của anh hai mình, “Anh hai, không cần hôn em!”
Kiều Hoa lùi ra sau, nhường cho con trai một vị trí, “Mau, lên xe, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Kiều Minh chân dài, nhanh chóng trèo lên xe.
Kiều Minh lớn nhanh như phổng, hiện tại cậu đã cao đến một mét tư, buổi sáng tập thể dục còn phải đứng cuối hàng.
Sau khi anh hai về, Tiếu Tiếu lại đem chuyện kết được bạn mới vui vẻ kể cho Kiều Minh, Minh Minh yên tĩnh lắng nghe, ôn nhu vuốt v e tóc em gái.
“Đúng là rất lợi hại, có thể do em ấy trước kia sống ở nông thôn cho nên biết đi.”
“Nông thôn? Chính là chỗ ông bà ngoại đang ở sao? Em cũng tới đó rồi sao em không biết đậu phộng lớn lên trong bùn. Anh hai, anh có biết không?”
“Anh đương nhiên biết.” Thời điểm trước ba tuổi, Kiều Minh cũng lớn lên ở nông thôn, tuy rằng đoạn ký ức đó không nhiều lắm, nhưng bây giờ cậu đã thành đứa bé chín tuổi rồi, sao có thể không biết mấy thứ đó, huống chi cả nhà cũng thường xuyên về thăm ông bà ngoại.
“Kia, anh hai thật lợi hại, Vũ Dân Trạch cũng lợi hại, hai người đều lợi hại, đều chơi với em.” Đó, nói không được mấy câu lại chuẩn bị dát vàng lên mặt mình.
“Em khi nào mới có thể lợi hại như vậy nhỉ?” lẩm bẩm: “Không đúng, em vẫn luôn lợi hại mà.”
Kiều Minh hỏi em gái, “Em lợi hại chỗ nào?”
Tiếu Tiếu đắc ý nói, “Em ăn cơm lợi hại này, trong lớp em là người ăn cơm nhanh nhất! Em ngu cũng lợi hại, giữa trưa các bạn đều khóc lớn, em không khóc không nháo, nằm một lát liền ngủ rồi! Cô giáo Cầm Cầm còn khen em lợi hại!”
Phốc ~
“Xác thật là lợi hại.” Là ba mẹ như Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa cũng tự bội phục từ tận đáy lòng.
====================
Thời điểm Tiếu Tiếu bốn tuổi rưỡi, cô nhóc biến thành cuốn mười vạn câu hỏi vì sao.
“Vi sao con phải đi nhà trẻ, không thể nào chờ con lớn lên rồi trực tiếp đi học đại học sao?”
“Vì cái gì mỗi ngày anh hai đều có bài tập, anh hai có thể không làm không?”
“Vì sao mỗi khi mẹ không ăn hết, ba ba và anh hai đều giúp mẹ ăn, là nhà mình không có tiền sao?”
Kiều Hoa: “...........” Vừa buồn cười vừa tức giận niết mặt con gái, “Tiếu Tiếu, con có thể nghỉ một chút không? Sao mà con hỏi nhiều câu vì sao như vậy chứ?”
Cô nhóc nghiêng đầu, tựa hồ cảm thấy mẹ mình nói cũng đúng, “Mẹ ơi, vì sao con lại hỏi nhiều câu vì sao như vậy ạ?”
Kiều Hoa: “............Con là đang chọc mẹ đúng không?”
Một phen ôm con gái, hôn không ngừng lên má Tiếu Tiếu, chọc cho cô nhóc bị ngứa mà chạy điên cuồng.
“Mẹ ơi, đây là cái gì?”
Bỗng nhiên Tiếu Tiếu cầm dây điện của quạt lên hỏi cô.
Kiều Hoa không thể hiểu được nhìn con gái, “Cái này là đồ cắm điện nha, nhà ta không phải có rất nhiều đồ cắm điện sao? Trước đó con đã hỏi rồi mà, con quên rồi sao?”
Ba giây đồng hồ cho Tiếu Tiếu lục lại ký ức —
“Đầu cắm?” Bạn nhỏ Tiếu Tiếu dùng sức cắm lên đầu mình, “Di, không cắm được đầu con nha.”
Kiều Hoa: “................”
====================
Vũ Dân Trạch mỗi ngày đều được mẹ chở bằng ô tô đi học làm cho Tiếu Tiếu rất hâm mộ, “Mẹ ơi, vì sao chúng ta không có ô tô?”
Kiều Hoa đem con gái ẵm lên xe máy của Từ Sơn Tùng, thuận tiện đáp, “Ô tô có chút mắc, hiện tại mua không có lời, qua một đoạn thời gian nữa rồi lại mua.”
Cô nhóc: “A” một tiếng, trong mắt mang theo tia sáng, còn mang theo chút an ủi: “Rất mắc ~ Mẹ không mua nổi sao? Kia, chờ con lớn lên, con kiếm tiền, con mua cho mẹ, lúc đó mẹ có thể dùng ô tô đưa con đi nhà trẻ.”
Phụt ~
“Tiếu Tiếu a, con xác định, chờ con lớn con kiếm được tiền rồi mẹ con có thể đưa con đi nhà trẻ sao?”
Ngồi sau xe, một lớn một nhỏ ôm chặt eo Từ Sơn Tùng, theo tiếng gầm rú mà xem chạy bon bon.
Cô nhóc Tiếu Tiếu ngồi giữa, giọng ồm ồm nói: “ n…Vì sao mà không được? Chẳng lẽ khi con lớn lên mẹ không yêu con nữa sao?”
Kiều Hoa dùng sức xoa đầu con gái, thật không biết trong cái đầu nhỏ này chứa gì, mỗi ngày đều là những câu hỏi kỳ lạ.
“Yêu, yêu con, mấu chốt là, người lớn ít nhất là lúc đi học đại học đi! Khi con thành sinh viên rồi sao mẹ có thể đưa con đi nhà trẻ?”
“ A —” Rốt cuộc bạn nhỏ nào đó cũng phản ứng lại, tiêu sái xua xua tay, “Vậy được rồi, con không cần mẹ đưa con đi nhà trẻ, mẹ đưa con đi học đại học, nhà trẻ đại học.”
“Ha ha ha ~”