Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 504



Vẫn giống như mọi ngày, sau khi đó Tiếu Tiếu sẽ đi đón Minh Minh. Hôm nay là thứ bảy, nhà trường phát cho học sinh một trái táo.

Kiều Minh không ăn, cậu nhóc biết ba mẹ và em gái sẽ tới đón mình nên để dành lại cho em gái ăn.

Tiếu Tiếu vui vẻ ôm lấy anh hai, cũng không cần rửa, trực tiếp cho táo vào miệng cắn.

“Ai ~” Kiều Hoa chưa kịp nói gì, quả táo liền nằm trong miệng con gái.

Răng rắc một ngụm, thanh âm cực kỳ giòn.

Kiều Minh che miệng cười một chút, nói với Kiều Hoa: “Mẹ ơi, táo này con rửa rồi.”

Bởi vì Kiều Minh biết tình cách của em gái mình, nhất định khi nhận lấy sẽ ăn luôn, chỉ cần có đồ ăn trong tay, không đến ba giây nó sẽ vào bụng!

Kiều Hoa cạn lời.

Ngồi trên xe mấy, Tiếu Tiếu còn muốn ăn cái này cái kia, Kiều Hoa đỡ trán: “Trên xe xóc nảy, chờ lát nữa về nhà rồi ăn.”

“Sẽ không nha, con ăn bây giờ.”

Cô nhóc còn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, hung hăng cắn một miếng táo thật mạnh.

Kết quả là…..

Thê thảm “a” một tiếng. Cái răng nhỏ bị dính vào quả táo. . W𝚎b‎ đọc‎ 𝒏ha𝒏h‎ 𝐭ại‎ ﹢‎ 𝑇𝗋𝑼m𝐭𝗋u‎ 𝘆ệ𝒏.𝑣𝒏‎ ﹢

Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt, “Mẹ ơi, quả táo ăn mất răng con rồi ~”

Kiều Hoa: “................”

Sớm muốn gì cô cũng bị con gái chọc cười chết!

=================

Về thời thơ ấu của Tiếu Tiếu kể không biết bao giờ mới hết chuyện.

Thời điểm Tiếu Tiếu lên năm tuổi, cô giáo giao bài tập về nhà, bài rất đơn giản, chỉ cần ghi số là xong.

Kết quả là hôm đó tan học, Kiều Hoa bị cô giáo cố ý giữ lại.

Sau khi về nhà, Kiều Hoa cạn lời đem chuyện hôm nay kể lại cho ba của con gái mình nghe.

“Hôm nay, mấy bạn nhỏ khác đều nộp bài tập, con bé không nộp, không phải là bài tập gì khó, chỉ cần viết từ một đến mười, mỗi số viết một hàng. Cô giáo hỏi con bé bài tập đâu, anh đoán xem con bé nói gì?”

“Không làm bài tập?” Tuy rằng Từ Sơn Tùng nói như vậy, nhưng trong lòng anh cảm thấy, với tính cách của con gái, nói như vậy không thể làm Kiều Hoa tức giận được.

Kiều Hoa tức đến bật cười, “Nếu đơn giản như vậy em đã không nói anh.” Gần đây hai vợ chồng luôn bận rộn chuyện quảng cáo, ngày thường rất ít khi hỏi đến tình huống học tập của hai đứa nhỏ, nào biết được, lơ là một chút liền xảy ra chuyện.

Kiều Hoa quay đầu nhìn về phía con gái, đem Tiếu Tiếu đẩy đến trước mặt Từ Sơn Tùng, “Tiếu Tiếu, con cùng ba nói lại một lần, rốt cuộc con nói gì với cô giáo.”

Cô nhóc nhấp nhổm chân, không muốn đi qua, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Kiều Hoa làm nũng, “Không nói được không mẹ…..”

Loại chuyện này rất ngượng ngùng a.

Kiều Hoa giả vờ tức giận, liếc con gái, “Mau nói, bằng không mẹ đánh m.ô.n.g con.”

“Con, con….” Tiếu Tiếu thập phần bi thương rũ đầu nhỏ xuống, rõ ràng chính mình làm sai, nhưng lại bày ra bộ dạng mình là người ủy khuất nhất, “Con nói với cô giáo Cầm Cầm, mẹ con ngày hôm qua đói quá, ăn sách bài tập luôn rồi.”

Phốc ~

Không chỉ là Từ Sơn Tùng, mà Kiều Minh cũng bị kinh ngạc, cả hai người không chút lưu tình cười ra tiếng.

“Tiếu Tiếu, em, em….Mẹ sao lại ăn vở bài tập của em!” Kiều Minh không thể nào tin được, Tiếu Tiếu cư nhiên dùng loại lý do này!

Nhưng ngẫm lại với tính cách của Tiếu Tiếu, loại lời này nói ra từ miệng của cô nhóc cũng không phải là cái gì đó hiếm lạ.

Tiếu Tiếu chính là nghịch ngợm như quỷ.

Nhìn thấy chồng mình cười to, Kiều Hoa quả thực cạn lời.

Tức giận quăng quyển vở cho Từ Sơn Tùng, “Anh nói con gái anh đi, hay thật đấy, tốt xấu gì cũng nói là chó ăn, như thế nào lại nói mẹ ăn? Mẹ điên mới ăn sách bài tập của con!”

Tiếu Tiếu ủy khuất chẹp chẹp miệng: “Nhà mình không có chó mà.”

Kiều Hoa: “.........Cho nên con cảm thấy mẹ chính là chó?”

“Không đúng, không đúng.” Tiếu Tiếu điên cuồng lắc đầu, “Mẹ không phải là chó, mẹ là mẹ, con thích mẹ nhất. Là do con nói bậy, con không có ý nói mẹ biến thành chó. Tiếu Tiếu không có…..”

“Tiếu Tiếu chỉ là quên mất…..Bình thường đều không có bài tập. Ngày hôm qua con xem tivi, xem đến tập cuối……Ô —”

Ôm chân cọ cọ một hồi, thật sự rất dễ khiến người khác mềm lòng.

Nhưng —

“Hôm nay con làm nũng cũng vô dụng.” Kiều Hoa nhẫn tâm đẩy con gái ra, hung dữ nói: “Viết lại bài tập hôm qua mười lần cho mẹ! Bằng không sau này con không nhớ!”

Tiếu Tiếu ủy khuất, “Có thể không viết sao?”

Viết mười lần còn thời gian đâu xem phim hoạt hình.

“Con không viết thì đừng nghĩ là được xem tivi!”

“Ô —” Tự biết mình đuối lý, không dám nói lại với mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.