Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 100



Thời hiện đại nàng đã nuôi vài con ngựa hiếm, Thời Khanh Lạc không muốn đến thời cổ đại lại chịu ủy khuất.

Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu: “Được rồi!” Tiểu tức phụ muốn, vậy thì mua.

Bạch Hủ: "..." Hai người thảo luận nói chuyện huấn luyện giống ngựa Tây Vực hung hãn đơn giản hệt như là ăn cơm uống nước khiến hắn ta thật phục.

Hắn không khỏi cảm thán, Tiêu Hàn Tranh đã quá dung túng cho tiểu tức phụ nhà mình rồi.

“Chắc ngươi không biết Đại Uyên ở Tây Vực đâu?" Chắc một thôn nữ như nàng không biết được đâu.

Hắn ta biết được Đại Uyên Tây Vực đều là vì biên cảnh Đại Lương và Tây Vực thông thương, một thiếu gia dòng chính khoe rằng gã đã làm ăn với người Hồ ở Tây Vực.

Thời Khanh Lạc hờ hữngnói: “Vì cái gì ta không biết?”

Nàng lại ném nồi cho người khác: “Ta là đồ đệ của lão thần tiên, tất nhiên sẽ cũng biết rất nhiều.”

Bạch Hủ: “…” Đột nhiên hắn ta cũng muốn để thăm lão thần tiên trong lời Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc lại nói: "Lông thú và đá quý ở Tây Vực rất tốt. Sau này ngươi có thể làm ăn với thương gia người Hồ."

Bạch Hủ cười: "Chờ cơ hội đến rồi nói."

Hắn ta luôn cảm thấy những thứ mà nữ nhân này đã đề cập không đơn giản như vậy.

Vì vậy, hắn ta hỏi: “Có phải ngươi muốn lông và đá quý không?”

Thời Khanh Lạc cười và nói: “Thông minh!”

“Hơn nữa ta cũng muốn mua mấy con ngựa từ thảo nguyên đến để vận chuyển đồ.”

“Mặc dù không tốt bằng ngựa từ Đại Uyên Tây Vực, nhưng mua về là có thể dùng ngay. ”

Về sau nhất định bọn họ sẽ mở nhiều, trang bị thêm mấy chiếc xe ngựa chở hàng là điều cần thiết.

Bạch Hủ: "..." Hắn ta biết chuyện không đơn giản mà.

Điều khiến hắn ta bất lực hơn nữa chính là để kiếm được một con ngựa thảo nguyên là không hề dễ dàng, nàng còn rất ghét nó không bằng ngựa Tây Vực nữa…

Bạch Hủ nhìn Thời Khanh Lạc.

"Nếu ta nói ta không thể kiếm được ngựa thì sao? "

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Vậy ta liền kiếm ở nơi khác, chuyện làm ăn mà chúng ta vừa nói xong cùng những cái khác ta cũng sẽ đổi người."

Nếu ngay cả điểm này cũng không trợ giúp lẫn nhau được, nàng cũng không cần phải hợp tác với Bạch gia.

Bạch Hủ: "..." Lại bị nữ nhân này gây khó dễ.



Cũng không biết tại sao hắn ta luôn có một loại cảm giác, nữ nhân này không đơn giản.

Có lẽ nàng không chỉ biết những gì đã nói ở tiệm sách lúc nãy, nói không chừng tương lai sẽ còn làm ra những thứ khác.

Vì vậy vẻ bất lực trên mặt càng đậm hơn: "Được, ta thử giúp ngươi tìm một chút".

"Có điều không thể nhiều hơn 5 con, triều đình quản lý ngựa rất chặt chẽ."

Hắn ta nói thêm vào: "Ta có thể lấy được mấy con, là bởi vì tiểu cữu của ta đang buôn bán gia súc."

Ánh mắt Thời Khanh Lạc sáng lên: "Cữu cữu của ngươi còn buôn bán bò, dê, heo không?"

Bạch Hủ không biết vì sao khi nhắc tới việc buôn bán gia súc, Thời Khanh Lạc lại phản ứng lớn như thế.

"Có nha! Tiểu cữu của ta chủ yếu chính là làm ăn cùng dân du mục ở thảo nguyên, ngựa, dê, bò đều được vận chuyển từ bên kia về Đại Lương sau đó bán ra."

"Đương nhiên, bởi vì thường xuyên phải đi sâu vào thảo nguyên thu mua gia súc, cho nên loại buôn bán này rất nguy hiểm, chẳng khác nào mang mạng đi liều chết."

Đây cũng không phải bí mật gì.

Mẫu tộc của hắn ta là một thương hộ lớn ở phủ thành kế bên, ban đầu nương gả cho cho cha hắn ta, hoàn toàn là bởi vì bà ấy thích cha, là một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối.

Cũng vì vậy mà nhà của hắn ta không có chuyện thê thiếp tranh đấu ngổn ngang, hắn ta chỉ có đệ đệ và muội muội ruột, không có huynh đệ tỷ muội của thê thiếp.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Trừ 5 con ngựa, ta còn muốn cùng tiểu cửu của ngươi mua một đàn bò, dê và heo."

Bạch Hủ nhướng mày: "Tiểu cữu của ta là làm ăn lớn, bò, dê, heo bán ra ít nhất là trăm con."

Thời Khanh Lạc cũng nhướng mày: "Thế nào, ngươi cảm thấy ta mua không nổi?"

Bạch Hủ gật đầu: "Chẳng lẽ ngươi mua nổi?"

Trước kia không biết là ai dán mắt vào hắn ta đòi tiền cọc của hoa, cái đó mới có bao nhiêu tiền, mua được trăm con bò, dê, heo lại cần bao nhiêu?

Thời Khanh Lạc tự tin nói: "Bây giờ ta không lấy ra được, nhưng một hai tiếng sau, chắc chắn sẽ có."

Bạch Hủ bật cười: "Ngươi đừng nói ngươi còn biết làm ảo thuật."

Thời Khanh Lạc nhìn về phía Bạch Hủ, mang theo ánh mắt ngươi thật ngu xuẩn: "Ta không biết làm ảo thuật, nhưng chờ sau khi ngươi xem xong ta làm thế nào để biến đường nâu thành đường trắng, tiền không phải đã đến rồi sao?"

Nàng ý tứ sâu xa nói thêm: "Còn do chính ngươi đưa đến cửa."

Chỉ kém chút nữa đã nói rõ, thứ mà ta lấy chính là lông dê của ngươi.

Bạch Hủ: "..." Hắn ta suýt chút nữa l quên mất chuyện này, nữ nhân này thật là cái gì cũng tính đến.

"Ngươi được lắm." Hắn ta cũng không biết phải nói gì cho phải.

Thời Khanh Lạc hất cằm lên: "Cảm ơn đã khen!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.