Thời Khanh Lạc tán đồng: "Đúng vậy, di chuyển bằng thuyền sẽ rất dễ say sóng, lâu ngày ảnh hưởng tới cơ thể, thậm chí có thể bị bệnh chết."
"Lão thái thái có phúc khí như vậy, tất nhiên phải giữ lại hưởng thụ ở phủ tướng quân rồi." Cho nên tuyệt đối đừng thay đổi quyết định muốn đi thuyền.
Tiêu lão thái nở nụ cười, lời mà Thời Khanh Lạc vừa nói chọc trúng tâm khảm của bà ta.
Đồ đệ của thần tiên nói bà ta có phúc khí, vậy chắc là đúng rồi.
“Miệng ngươi thật ngọt.”
Thời Khanh Lạc tiếp tục tâng bốc: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tiêu lão thái cao hứng: “Đừng lo lắng, khi chúng ta có được một chỗ đứng vững chắc ở kinh thành, các ngươi ắt sẽ được hưởng lợi. ”
Tiêu lão thái cho rằng hai người Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đến để tiễn họ, cũng hy vọng có lợi trong tương lai.
Thời Khanh Lạc biết Tiêu lão thái đang hiểu lầm nhưng cũng không giải thích gì, ngược lại còn hùa theo: “Ta rất thích người thông minh như ngài.”
Cứ để Tiêu lão thái nghĩ nàng cũng đang mong chờ hưởng chút lợi ích từ phía phụ thân cặn bã kia, như vậy bọn họ mới tin tưởng nàng.
Nàng quay qua hỏi Tiêu Đại Lang: “Còn nhớ những gì ta đã nói trước đây không?”
Tiêu Đại Lang vỗ ngực: “Đừng lo, đợi ta đến nơi liền viết thư cho ngươi.”
Thời Khanh Lạc giơ ngón tay cái lên: “Tốt lắm.”
Tiếp đó từng người trong nhà cũ Tiêu gia lần lượt lên xe ngựa, Thời Khanh Lạc nhiệt tình cười nói: “Đi đường cẩn thận!”
Hãy trân trọng nửa đầu của cuộc hành trình, đừng khóc trong nửa sau của cuộc hành trình, muốn khóc thì đến kinh thành mà khóc.
Người nhà họ Tiêu không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nhưng rất hưởng thụ thái độ của nàng, cũng không chán ghét nàng nhiều như lúc trước.
Sau đó cỗ xe ngựa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Thời Khanh Lạc quay lại nhìn Tiêu Hàn Tranh: “Lão Tiêu, tiếp theo liền giao cho huynh.”
Lúc trước nàng cũng đã nói rõ rồi, còn chuyện tìm người đến cướp, cứ để tiểu tướng công lên, nàng không quen mấy chuyện này.
Tiêu Hàn Tranh nắm lấy tay nàng, cười nhẹ: “Đừng lo, cứ giao cho ta.”
Những người này chịu thiệt thòi, ủy khuất trên đường, vậy khi đến kinh thành bọn họ lại càng tác quái hơn.
Tiêu Hàn Tranh nói thêm: "Ngày mốt, ta sẽ đi ra ngoài một chuyến. Có thể mất mười ngày nửa tháng mới trở về, nhân tiện đi làm chuyện này luôn."
Thời Khanh Lạc nhớ lại những gì hắn từng nói trước đây: "Huynh đi chữa bệnh kiếm tiền?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu.“ Ừm, nhân tiện kiếm luôn nhân tình. ”
Thời Khanh Lạc hỏi: “Đi xa lắm sao? Nếu không, tại sao phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể trở về.”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Không quá xa, ta chỉ đến phủ thành nhưng phải mất một khoảng thời gian."
Thời Khanh Lạc không biết gì về phủ thành, nàng cũng không hỏi nhiều: "Vậy sau khi làm xong thì về sớm chút nhé, chúng ta chờ huynh về. "