Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 137



Lão thái thái tuổi đã cao, tối ngủ sớm sáng dậy sớm, không đợi mặt trời mọc đã dậy, bà ya cũng không cần nha hoàn hầu hạ mà chỉ đích danh muốn con dâu Cát Xuân Như tới hiếu kính.

Cát Xuân Như chỉ có thể mỗi ngày nắng chưa chiếu tới đã rời giường, đi hầu hạ lão thái bà này.

Bữa sáng, bữa trưa cùng bữa tối đều phải hầu hạ dùng cơm, cách hai ngày còn phải hầu hạ tắm rửa, chải đầu.

Vương thị và Ngô thị cũng thường xuyên cùng lão thái thái chèn ép nàng ta.

Nhớ lúc còn chưa thành gia, Cát Xuân Như cũng chưa từng chịu ủy khuất như thế này, bị tra tấn đến cả ngày gần như muốn sụp đổ.

Nhưng chỉ cần nàng ta ở trước mặt Tiêu Nguyên Thạch khóc lóc kể lể, thì lão thái thái sẽ khóc còn dữ hơn nàng ta.

Thậm chí có hôm giả bệnh, lão thái thái còn chạy tới tận viện ngồi la lối khóc lóc.

Nếu không phải nha hoàn mà nàng ta phái đi nhìn chằm chằm lão thái thái phản ứng nhanh , nhanh chóng dụ dỗ kéo người về, cũng không bị sẽ nháo thành dạng gì.

nhưng lão thái thái nói nàng ta giả bộ bệnh, nếu không muốn hầu hạ bà bà này, thì cứ chờ bị bêu xấu đi.

Lần này nàng ta bị chọc tức bị bệnh thật, không nhịn được tố khổ với Tiêu Nguyên Thạch, để cho ông ta nghĩ cách đưa người về quê.

Quả thật nàng ta chịu không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sẽ điên mất.

Tiêu Nguyên Thạch cũng chịu đủ rồi, vừa dỗ dành tiểu kiều thơ, vừa nghĩ cách đưa đám người này trở về.

Từ khi đám cực phẩm nhà cũ Tiêu gia đến phủ tướng quân, mỗi ngày hai bên đều náo loạn, cuộc sống dầu sôi lửa bỏng, cũng không có tinh lực nhìn chằm chằm chỗ Tiêu Hàn Tranh nữa.

Tất nhiên đây là nói sau.

Bên kia, Tiêu gia.

Lúc Tiêu Hàn Tranh ngủ dậy, ba người Tiêu mẫu đã từ bên ngoài về.

Tiêu tiểu muội vui vẻ vào bếp làm đồ ăn.

Tiêu mẫu cũng cao hứng nhi tử đã trở lại, người một nhà vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, Thời Khanh Lạc theo thói quen tính lôi kéo Tiêu Hàn Tranh đi tản bộ. Ngốc Ngốc thấy thế thì đuổi theo sau, dường như muốn dòm thủng người bên cạnh nàng, rồi đem quăng Tiêu Hàn Tranh đi.

Thời Khanh Lạc thấy thế khẽ cười một tiếng, “Đây là cha con đấy, đừng nhìn thế nữa.”

Ngốc Ngốc có chút mơ hồ nghiêng đầu nhìn nhìn Tiêu Hàn Tranh, rồi ghét bỏ kêu vài tiếng, quay đầu lại ăn vạ Thời Khanh Lạc.

Tiêu Hàn Tranh: “…” Một giấc ngủ dậy có thêm một nương tử, hiện tại đi ra ngoài một chuyến trở về lại nhiều thêm một đứa con.

Hắn dở khóc dở cười hỏi: “Ta làm cha nó khi nào?”

Thời Khanh Lạc chủ động nắm lấy cánh tay hắn, “Tranh ca, nuôi thú cưng cũng tương tự như nuôi con thôi, cho nên nó chính là Ngỗng con của chúng ta, chúng ta phải hảo hảo nuôi nó khôn lớn.”

Ở hiện đại có rất nhiều người nuôi thú cưng y như nuôi con nhỏ, nàng trước kia cũng từng ghen tỵ, cũng muốn nuôi thú cưng.

Chỉ tiếc công ta việc bận rộn nên không thể nuôi, hiện tại vừa vặn có thể thực hiện.

Tiêu Hàn Tranh: “……” Hắn vừa nghe nàng kêu Tranh ca, đã có dự cảm không lành. Cho nên hắn vừa đi ra ngoài một chuyến đã có một con ngỗng phải nuôi…



Thời Khanh Lạc lại giơ tay sờ đầu Ngốc Ngốc, “Ngoan, về sau phải ngoan ngoãn hiếu kính cha con đấy.”

Sau đó nàng từ túi tiền trên người lấy ra một viên thức ăn cho ngỗng có thêm linh tuyền ném cho nó. Lại chỉ chỉ Tiêu Hàn Tranh, “Ngoan, kêu cha.”

Ngốc Ngốc lập tức ngậm đồ ăn, nuốt xuống một cách ngon lành.

Lúc này mới không tình nguyện đối với Tiêu Hàn Tranh có lệ gọi “Ca” một tiếng.

Tiêu Hàn Tranh: “…” Thật không cần miễn cưỡng như vậy đâu.

Thời Khanh Lạc kéo cánh tay của Tiêu Hàn Tranh, đến nhà mới ở bên kia nhìn một chút.


Theo sau là một con ngỗng đen.

Lúc này đã là chạng vạng tối, nắng chiều sắp rơi xuống, cho nên ở trong thôn cũng không có người nào đi lại.

Thời Khanh Lạc mới có thể ở trên đường thân mật kéo tay tiểu tướng công như vậy.

Tiêu Hàn Tranh cũng rất hưởng thụ khoảnh khắc như vậy.

Mặc dù rất bất lực, nhưng vẫn âm thầm nuông chiều tiểu tức phụ, từ nay có thêm một đứa con ngỗng.

Nhìn thấy nhà mới đã xây xong hơn một nửa, trong mắt hắn bất giác lan ra ý cười.

Đời này, cuối cùng hắn cũng có được một ngôi nhà đúng nghĩa, mẫu thân đệ đệ cùng muội muội đều còn sống, còn có thêm một tiểu tức phụ linh động dính người.

Khụ khụ, còn có một đứa con ngỗng .

Làm cho tương lai của hắn tràn đầy hi vọng cùng tự tin, sự đơn độc và tăm tối của kiếp trước, dường như đang từng chút một tan biến.

Sau khi xem nhà xong, Thời Khanh Lạc buông cánh tay của tiểu tướng công ra.

Nhưng Tiêu Hàn Tranh lại chủ động dắt tay tiểu tức phụ, mười ngón tay quấn quít cùng nàng: "Lần này ta ở phủ thành khám bệnh cho mấy người, kiếm được không ít bạc, một lát về nhà liền đưa tất cả cho nàng."

Kiếp trước Thời Khanh Lạc sinh ra trong một gia đình giàu có, từ trước đến nay không thiếu tiền tiêu, cho nên cũng không quá để ý đến tiền.

Bây giờ muốn kiếm tiền, càng không thiếu cách.

Nhưng nàng lại thích hành động và tấm lòng tự giác chủ động giao tiền của tiểu tướng công.

Nàng tựa đầu cọ xác trên tay hắn một cái: "Được, Tranh Tranh tốt nhất."

Tiêu Hàn Tranh cúi đầu cười khẽ: "Sau này tiền ta kiếm được đều giao cho nàng, tùy ý nàng sử dụng."

Hắn chính là thích dáng vẻ tiểu tức phụ dính lấy hắn như vậy.

Đôi mắt Thời Khanh Lạc lấp lánh nhìn hắn: "Vậy ngày mai chúng ta liền đi mua mảnh núi phía sau nhà hiện tại, xây dựng sự nghiệp lớn."

"Chỉ là trong nhà ít người, hoàn toàn không lo liệu hết được, vẫn cần huynh ra tay thuê mấy người làm mới được."

"Những thứ này đều phải nhờ vào huynh rồi, Tranh ca."

Phải để tiểu tướng công của mình tham gia vào đại nghiệp làm giàu của nàng, hắn mới có thể có thêm kinh nghiệm cùng cảm giác thành tựu.

Nam nhân mà, phải khẳng định, phải thường xuyên khen ngợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.