Hai người về tới còn cách của nhà một đoạn, Tiêu Hàn Tranh gọi Thời Khanh Lạc tỉnh dậy.
Thời Khanh Lạc từ trên lưng Tiêu Hàn Tranh leo xuống, tinh thần cả người cũng đã tốt hơn nhiều.
Nhìn trên trán của Tiêu Hàn Tranh đổ không ít mồ hôi. Nàng cảm thấy có chút đau lòng lấy khăn tay ra, chủ động lau mồ hôi cho hắn, “Tướng công cực khổ rồi.”
Tiểu tướng công cõng nàng cũng gần cả tiếng đồng hồ rồi.
Lại nói, thể lực này cũng khá tốt đấy.
Trong mắt Tiêu Hàn Tranh hiện ra ý cười, để cho nàng lau, “Nên làm thôi, ai bảo ta là tướng công của nàng chứ.”
Tướng công cõng thê tử chính là điều hiển nhiên.
Thời Khanh Lạc cười, “Ta cảm thấy vi hạnh vì có tướng công như huynh..”
Tiêu Hàn Tranh cười nói, “Vậy ta cám ơn nàng nương tử!”
Hai người vừa cười nói vừa đi về nhà.
Nhìn thấy hai người họ về, ba người Tiêu mẫu yên tâm nhẹ nhõm ra.
Tiêu mẫu lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Vốn dĩ bà cũng định theo hai người đi đến huyện thành, nhưng mà con dâu bảo không sao, không chuyện gì, không cần đi.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Không sao rồi, nương không cần lo.”
Tiêu mẫu yên tâm phần nào, “Không sao là tốt, hai con đi rửa mặt, bọn nương đi nấu cơm.”
“Vâng!” Tiêu Hàn Tranh gật đầu.
Hắn và Thời Khanh Lạc cùng nhau đi rửa mặt, sau về phòng nghỉ ngơi một chút.
Ăn xong cơm, hai người lại nắm tay nhau ra ngoài tản bộ.
Nhìn thấy hai người dắt theo con ngỗng ra ngoài, trên mặt Tiêu mẫu nở nụ cười dịu dàng.
Tiêu tiểu muội nhìn bóng lưng của hai người một ngỗng, cảm thấy rất yên bình, nói: “Tình cảm của ca ca và tẩu tẩu thật tốt.”
Tiêu mẫu gật đầu, “Đó là vì tẩu tẩu của con là người tốt, ca ca của con cũng là người có phúc.”
Bà lại nói: “Nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Từ khi con dâu gả qua đây, nhi tử tỉnh lại, trong nhà này hoàn toàn không cần bà phải nhọc tâm nữa.
Có lẽ những bà bà khác sẽ không mấy vui vẻ, nhưng bà lại rất hưởng thụ cuộc sống có thể dựa dẫm vào nhi tử và con dâu.
Trong mắt Tiêu tiểu muội cũng tràn đầy vui vẻ, “Vâng, những ngày tháng hiện giờ đều là thứ mà trước đây không dám nghĩ tới, khi có tẩu tẩu và ca ca, nhà chúng ta ngày càng tốt hơn rồi.”
Khi trước lúc còn ở nhà cũ, nào dám nghĩ tới cuộc sống như bây giờ.
Gần đây nàng ấy và Nhị Lang đều đi tới nhà mới ngắm nghía, càng xem càng thích và mong đợi.
Cuối cùng bọn họ cũng có một ngôi nhà thật sự thuộc về họ rồi.
Cũng không phải là chê bai cái viện rách nát này, nhưng lúc trước ở đây đã lưu lại cho họ những ký ức không mấy tốt đẹp.
Qua hai ngày sau, Tiêu Hàn Tranh cùng với tộc trưởng, lí chính của thôn bên cạnh thương nghị với nhau, đạt thành nhận thức chung..